Chùm thơ thiếu nhi của Nông Quang Khiêm

Vanvn- Những nhà sàn trầm tư/ Thời gian hằn mái lá/ Bản mình thênh thênh gió/ Khói lam chiều vụt bay/ Sau nhà ruộng bậc thang/ Bắc lên cao vời vợi/ Trước nhà mây ngập lối/ Bò gặm mòn chiều sương/ Lùi cày cha nghiêng nghiêng/ Rẽ đất cằn lộc khộc/ Mẹ cõng mùa qua dốc/ Mồ hôi đậu dáng gầy/ Ngồi ngóng cha ngóng mẹ/ Cái lạnh luồn qua tay/ Chiều tối trên quê núi/ Lặng về cùng heo may.

Nhà thơ trẻ Nông Quang Khiêm ở Yên Bái

NHÀ SÀN

 

Già hơn cả tuổi ông, tuổi bà

Thời gian lặn vào mái lá

Cột giữ cột chống nắng, mưa, bão, gió

Cái bếp vuông giữ lửa bốn mùa.

 

Trái hiên treo cum lúa, sào ngô

Trĩu mùa no ấm

Thích nước có máng lần bằng nứa ống

Cho trong mát núi rừng.

 

Gian của cha của ông

Mênh mang câu khắp

Gian của bà kho chuyện cổ ăm ắp

Gian của mẹ ấm áp lời ru.

 

Cầu thang trước bảy bậc như vía ông vía cha

Cầu thang sau chín bậc như vía mẹ vía bà

Đấy là vía của nhà

Nhắc con cháu đi xa biết nhớ.

 

MẸ

 

Có lần

Con tập đi

Rơi xuống cầu thang

Mẹ ôm con vào lòng

Rơi nước mắt…

 

Có lần

Con cãi mẹ

Mẹ đánh đòn con

Rồi lặng lẽ quay đi

Lau nước mắt…

 

Có lần

Con đi học xa

Mẹ đếm cho những đồng bạc lẻ

Như lẽ thường

Nước mắt mẹ rơi…

 

Có lần…

 

BỐ

 

Ước mơ

vùi mục dưới luống cày.

Giọt mồ hôi

bật mầm hy vọng.

Hạnh phúc nâng niu

trên lam lũ nhọc nhằn…

Bố là nông dân!

 

Trên đầu bố

Nắng mưa vần vũ

Mây trắng phù vân…

 

Dưới chân bố

Hạt đất lặng câm…

 

Sau lưng bố

Cánh đồng vươn xanh

Đàn con tung tăng tới lớp…

 

SUỐI

 

Sinh ra từ rừng

Tuôn rơi tuôn rơi

Va vào đá núi

Rồi lặng lẽ trôi

 

Khát khao ra biển

Ngại gì xa xôi

Ngày đêm mải miết

Đi qua núi đồi

 

Vừa đi vừa hát

Cõng nặng phù sa

Bao nhiêu mặn ngọt

Lắng trong hiền hoà

 

Hành trình ra biển

Suối ngại gì đâu

Cho dù hạt n¬¬ước

Cũng lắm khi đau.

 

MÂY

 

Tôi sinh ra đã thấy bản giàu mây

Còn phận người thì nghèo lam lũ

Buổi sáng mở cửa

Bầu trời cách một với tay.

Ngày…

Tiếng gà rừng gọi mây lên

Tiếng mõ trâu rủ mây về

Mặt trời lùa mây xuống núi

Người lên nương lẫn trong mây

Tiếng học bài tan trong mây

Mây như chiếc nôi

Ru lớn biết bao người.

Tranh của họa sĩ Hoàng A Sáng

THOÁNG CHIỀU

 

Những nhà sàn trầm tư

Thời gian hằn mái lá

Bản mình thênh thênh gió

Khói lam chiều vụt bay

 

Sau nhà ruộng bậc thang

Bắc lên cao vời vợi

Trước nhà mây ngập lối

Bò gặm mòn chiều sương

 

Lùi cày cha nghiêng nghiêng

Rẽ đất cằn lộc khộc

Mẹ cõng mùa qua dốc

Mồ hôi đậu dáng gầy

 

Ngồi ngóng cha ngóng mẹ

Cái lạnh luồn qua tay

Chiều tối trên quê núi

Lặng về cùng heo may.

 

ĐỢI TẾT

 

Ông bà vun sức

Quét muộn phiền ra ngõ

Tuổi xuân gửi lại cháu con

Cõng thêm một tuổi già

Đi vào, ngóng ra

Cây củi tham pi đỏ ba chân kiềng

Nồi bánh chưng reo

Thịt treo gác bếp

Nhìn đào nở trong vườn

Và mưa phùn đuổi rét

Ông bà nói với nhau:

Đợi con cháu về nữa thôi… là Tết!.

 

TIẾNG CHIM PÒ ƠI

 

Pò ơi!…

Tiếng chim gọi mùa giáp hạt

Chiến tranh, mất mùa, hạt gạo chia ba

Ông bà xưa lên rừng đào củ mài, củ bấu…

 

Pò ơi!…

Tiếng chim vọng từ rừng sâu

Như kêu thương, trách móc

Nao nao lòng người

Có ai còn lên rừng đào củ mài củ bấu nữa đâu

Mà tiếng chim vẫn buồn quay quắt…

 

Bản mình nay ấm no rồi…

Ông bà đã chín mươi

Bưng bát cơm đầy

Nghe tiếng chim gọi mùa giáp hạt đâu đây

Rưng rưng ánh mắt…

 

Tiếng chim vọng về từ xa lắc

Gọi ký ức người già…

 

QUÊ NÚI

 

Quê tôi nghèo

Hạt phù sa lại trôi về phía biển

Mẹ tôi hao gầy

Đất quặn mình khát giọt mồ hôi

Gió quê tôi cồn cào qua đồi trống

Đá tai mèo vắt sữa nuôi cây lúa cây ngô

Chiều chăn trâu

Gặp ông bà ngủ vùi trong đá

Sáng dụi mắt

Thấy mẹ cha ở phía mặt trời

Tôi theo lên rẫy

Bàn chân rát bỏng…

Bầy đom đóm thắp đêm

Cùng mẹ cha theo khói lần về nhà

Cầm bát cơm

Hiện lên màu của nắng…

 

Tôi ngược con đường về bản

Mùa xa!…

 

MÙA XA

 

Mùa xa…

Mẹ cõng con lên nương

Câu hát ru đan tiếng chim rừng

Cái núi cúi như mẹ

Bốn mùa tuột qua lưng…

 

Mùa xa…

Theo mẹ lên nương

Bàn chân quen từng hòn sỏi

Niềm vui được mùa không vùi kín nỗi lo toan…

 

Mùa xa…

Ước mơ mẹ vùi dưới lớp tro than

Nương xanh

Nương xanh

Con lớn lên

Mang hoài bão con đi…

Bỏ lại sau lưng những mùa nương…

 

Những mùa nương

Mẹ quên tuổi của mình…

 

NÔNG QUANG KHIÊM

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *