Vanvn- Lê Nhi họ tên đầy đủ Lê Thị Nhi, sinh năm 1988 quê quán Nam Định, hiện sống ở Hải Phòng. Lê Nhi có tác phẩm đăng các báo chí trung ương, địa phương và thơ in chung một số tập đã xuất bản.
Cố hương là nguồn cảm hứng mạnh mẽ, ám ảnh trong thơ Lê Nhi. Đó là “Nơi mẹ khom lưng gạy hà/ Chiếc nón nhấp nhô/ Biển chưa bao giờ lặng lẽ/ Và cha lênh đênh cưỡi con sóng bạc đầu”. Trái tim thơ Lê Nhi còn đập nhịp đập sẻ chia với những số phận bất hạnh, nhất là những phụ nữ lỡ làng cô đơn: “Người đàn bà ôm con ngồi hát chiều nay/ Lời ru/ Hay là lời khóc than đời mình dang dở?/ Sợ đứa con thơ trên tay bỗng giật mình hoảng sợ/ Nên giấu nước mắt mặn cay gửi vào những câu ru hời”. Tước bỏ sự câu nệ vần điệu để diễn ngôn tự do hơn, ý tưởng sâu lắng hơn, Lê Nhi có thể đi xa trên con đường thi ca…

Sau bão
Những ngày sau bão
Thành phố lại nở hoa
Chồi lộc mơn xanh trước cửa hiên nhà
Và bóng mẹ treo nghiêng từng phiên chợ
Đêm qua
Gốc phượng, bằng lăng hay lộc vừng hoa vừa chớm nở
Cũng đổ ngã toạc giữa lòng đường
Thành phố ẩm ương
Đau theo mùa mưa gió
Chị lao công đứng đó
Cần mẫn với chiếc áo màu xanh
Chổi giễ quuẹt ngang lá rụng gom thành
Một vết thương xào xạc
Thành phố đi bão giông rồi sẽ hát
Những khúc tình ca
Bùi Viện, Mê Linh, Trần Phú sáng nay vỡ oà
Lành da những ngày sau bão
Dẫm mưa lòng bỗng thoáng mơ hồ trăm vạn điều hư ảo
Dựng phía xa xa
Cơn bão tan hoang cũng trở nên quen thuộc như người đàn bà
Thăng trầm cùng cảm xúc…
Đừng khóc
lem son!
Biển quê
Anh có về uống giọt quê xưa
Nơi căng phồng cả một thời tuổi trẻ
Nơi mẹ khom lưng gạy hà
Chiếc nón nhấp nhô
Biển chưa bao giờ lặng lẽ
Và cha lênh đênh cưỡi con sóng bạc đầu.
Chiếc mủng nghiêng nghiêng trôi bóng cha về đâu?
Vòm ngực trần oai hùng trước gió
Cái nắng biển khơi mặn táp gò má cha rực đỏ
Mẻ lưới nhấp nhô trên bồi bãi quê nhà…
Mẹ ôm xảo nhặt con tráp con khoai
Tấp tểnh xuống đường xa
Kịp phiên chợ sớm
Gió túm lọn tóc pha sương
Mắt nhúm vết chân chim
Thắp đêm chong đèn chờ cha đi thuyền về muộn
Thắt lòng lo âu.
Cho tiếng cười em thơ uống ánh hoàng hôn biển nhiệm màu
Hiền hoà và trong trẻo
Đôi ba lần thấy mình oai hùng trong giấc mơ hoài bão
Trong lớp học đơn sơ
Rồi xa biển xa quê
Xa mẹ cha và những con sóng vỡ bờ
Hành lý chất đầy mùi mồ hôi trắng muối
Có đi trăm nẻo tha hương nhưng lòng không thôi nghĩ về nguồn cội
Đau đáu nỗi đêm
Anh có về mẹ vẫn ngồi bên bậu thềm
Cha hong mảng lưới khô sau vách
Đợi con…

Khát
Lâu lắm không đi trên con đường cũ
Làng ta đây sao quá đỗi mơ hồ
Ta dẫm lên từng vệt ta quá khứ
Gốc rạ gầy trên đồng ruộng cạn khô.
Lâu lắm không về thăm thôn xóm cũ
Giường chiếu ơi! Mẹ ta giấc có tròn?
Chái nhà hút theo bóng cha thao thức
Đổi tuổi mình nghiêng theo ước mơ con!
Lâu lắm không nhìn cha ta gánh nước
Sã đôi vai chân dọ dẹo thùng đời
Màu cơ cực vương trên đôi mắt mẹ
Loang loáng buồn chảy trong tóc em tôi.
Lâu lắm không về ngồi bờ sông cũ
Để soi mình dưới vũng tháng xa quê
Bỗng từng nếp hằn trên khuôn lam lũ
Tước gấm hoa ta tắm khúc chiều về.
Mưa đêm
Mưa đêm
Ầm ù tiếng sấm
Rào rào từng cơn đổ xuống
Toạc lòng đường hun hút đông
Đất trời đang chuyển bão lòng
Khát khao ươm ngày cháy nắng
Mưa gầm gào trong tĩnh lặng
Ào ạt như người đàn bà tập yêu
Tã những lá rơi rụng tiêu điều
Tóc người đàn bà cột lại
Mưa cào gột tuổi mình buộc đời con gái
Trôi…
Mưa đêm
Gào khan những giấc mơ đời
Sét loé tia bừng tỉnh
Như reo như mừng ướt sũng
Khoảng hư vô
Sau mưa
Bừng sáng bất ngờ!
Khoảng trống
Mưa giăng
Trắng xoá một khoảng trời
Đôi chân bước khấp khểnh về phía lối mòn
Mưa táp mặt
Rơi vào mắt
Quyện xuống môi
Làm sao chị biết chuyện tình mình rẽ đôi
Có ngờ đâu ngày chị lên cô dâu
Ngày cũng mưa giăng giăng lối
Đêm tân hôn khóc nhàu cả gối
Cả chiếu
Cả chăn
Thời gian như bánh xoay vần
Nụ cười ít hơn tiếng nấc
Chẻ đời chị tha phương
Sau vườn
Cải ngồng tã cánh
Chị mân mê ngồi cầu ao nhìn về phía khoảng lặng
Quê nhà ở mãi nơi đâu…
Đành quay mặt cơ cầu
Một dúm niềm tin nơi chồng vợ
Gom yêu thương vào đứa con nhỏ
An phận đoạn đời!
Làm sao chị biết chuyện tình mình rẽ đôi
Khoảng trước đằng sau giờ đâu cũng hoài niệm
Phù phiếm
Những giọt mơ!
Chị bây giờ
Đời úa vàng hơn lá.

Lời ru
“À ơi ai đưa hoa cải về giời..
Bỏ rău răm lại chịu đời đắng cay”
Người đàn bà ôm con ngồi hát chiều nay
Lời ru
Hay là lời khóc than đời mình dang dở?
Sợ đứa con thơ trên tay bỗng giật mình hoảng sợ
Nên giấu nước mắt mặn cay gửi vào những câu ru hời
À à ời
Cha mẹ trót bạc bẽo nhau như màu của bình vôi rồi con ơi
Tiếng cười giòn tan và ánh mắt trẻ thơ
giở giời có làm tim ai tan vỡ?
Mâm cơm chung sum vầy mà bấy lâu vẫn khát khao
Nay bỏ dở
Tiếng ê a nghe xót xa nhưng chẳng ai thiết tha về
Chắc tại làm người lớn mà một đời dại dột nên chót say mê
Mải chạy theo thú vui
lỡ bước chân lầm đường lạc lối
Mái tóc và vành môi gọi mời ngoài kia khiến cha lần nào cũng vội
Võng eo thon
mắt ướt làm ai đắm đuối quên lối về nhà
Con à!
Khi con mở mắt vẫn thấy mặt trời ló dạng đằng xa
Cũng như lòng mẹ tan như cơn ngâu chợt nghĩ về phương ấy
Hoàng hôn qua như chiếc thuyền nan chở tàn phai một đời
Mẹ mang theo vậy
Rũ bỏ lại quê hương Thầy Me và dang dở cái gọi là tình đầu..
Thắt ngực gầy mẹ khoác vội áo cô dâu
Quyệt ngang giọt nước mắt tủi thân sợ lem phấn son trên má
Cắn chặt môi làm người con nơi xứ lạ
Cứ ngỡ trăm năm kia là thứ duy nhất bấu víu
ai ngờ?
Tháng ba đi rồi
hoa cải cũng chẳng thiết ngồng nên dại dột bơ vơ
Tiếng ru đêm tái tê như mùa đông quê Mẹ
Nỡ trách ai đi
Giờ đến buồn cũng thôi không thiết tha kể
Giọt ngâu loang làm vỡ cả một vũng chiều tàn
Nỗi buồn cũng bạc bẽo đi hoang..
Sông trôi
Bập bùng những đốm sáng
Màu của hoang tàn
Những tiếng gào than
Và đôi mắt vô tội
Thành phố chìm trong u tối
Trong lập loè sáng ánh lửa thiêu
Mùi xác bay lên những ngôi nhà cổ tiêu điều
Dịch bệnh hoan ca nhảy múa đêm tuyệt vọng
Dòng sông Hằng vẫn bình lặng
Thuỷ táng thả trôi sông
Huyền bí Hindu với nước mắt khô ròng
Những mạng người vô tội
Vô vàn dấu chấm hỏi
Không biết mình chết vì sao
Xót xa cấu cào tim người còn thở
Oxy đâu?
Trời ơi sao nỡ
Rút bình khi đứa bé chưa buông
Rồi mai nỗi đau hằn lên vệt tường
Một đời người làm sao quên nổi
Cơn đại dịch đi qua trong mắt tuổi thơ hấp hối
Và đôi môi run đen
Qua cơn nguy bóng tối sẽ thắp đèn
Chờ ngày tươi mới!
Rồi một mai ta cũ
Rồi mai kia ta không mơ mộng nữa
Một cơn mưa chẳng cột nổi ta buồn
Và mùa thu trở lên khô không khốc
Cho hồn mình cằn mỗi độ hoàng hôn.
Rồi mai kia người có về ngồi lại
Gói dùm ta vài con chữ mơ hồ
Cả câu thơ đong tháng năm vụn vỡ
Cho yên bình ta tìm cõi thiên thu
Rồi mai kia tim ta cũng hoá đá
Trước rong rêu trước ta với mặt người
Máu thôi chảy trong dòng sông hơi thở
Ta nằm xoài nghe cỏ hát mà thôi
Rồi lúc ấy ta thôi không day dứt
Mắt yên lành ngủ bên nhánh sông non
Ta bỗng thấy ta như khờ như dại
Trôi về đâu cũng chỉ một lối mòn..
LÊ NHI