Vanvn- Ngày Thơ Việt Nam là một hoạt động văn hóa được tổ chức vào ngày rằm tháng giêng hàng năm nhằm tôn vinh các giá trị thi ca nước nhà. Nhân dịp Ngày Thơ Việt Nam lần thứ XX, Ban Biên tập Vanvn.vn mở chuyên đề “Thơ trẻ và quan niệm về thơ” dành cho một số cây bút được lựa chọn Tham dự Hội nghị Những người viết văn trẻ toàn quốc lần thứ X sắp tới. Chuyên đề do nhà thơ Phan Hoàng – Ủy viên Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam, Giám đốc – Chủ biên Vanvn.vn và nhà thơ – nhà phê bình Hoàng Thụy Anh, Ủy viên Ban Nhà văn trẻ, Ủy viên Ban Biên tập Vanvn.vn tổ chức thực hiện.

Thơ Lệ Hằng cởi bỏ những barie, bí bức, cảm xúc tuôn chảy ào ạt. Đan xen với giọng thơ tự sự là những thảng thốt hiện sinh: “Em có giữ lời hẹn với ta không/ Lời hẹn của nỗi buồn/ Tim ta vắt cạn./ Câu hỏi cất lên/ Ta thấy em bước ra từ hơi thở/ Em là nỗi buồn đập bởi chính tim ta”. Cái tôi của chị đang đập cánh với những thiếu vắng diệu kì của tâm hồn.
Nhìn nhận về thi ca, Lệ Hằng từ Đà Nẵng nói rằng: “Với tôi, thơ không phải là con chữ trên mặt giấy, không phải là câu, là đoạn, là bài… mà thơ là tâm hồn, là trí tuệ, là cách sống, cách nhìn, cách nghĩ, cách cảm, cách chạm vào cuộc đời đầy lạ lẫm say sưa này. Dù tôi có viết ra hay không thì thơ, hoặc nếu cần thiết phải phân chia, tôi sẽ nói rằng những bài thơ vẫn sống trong tôi ngày này qua ngày khác. Vấn đề của tôi là đôi lúc tôi khao khát được viết ra, tôi cần phải viết để giao tiếp với cuộc đời và để cuộc đời cũng chạm vào tôi”.
NGƯỜI HỌA SỸ GIÀ
Một buổi chiều
sau bức mành lênh loang kỉ niệm
người họa sỹ già trầm ngâm rất lâu về bức tranh ông muốn vẽ
ông đã trầm ngâm đếm hết bàn tay
những mùa lá rụng chảy qua ngón thời gian.
Có tiếng động khẽ bên song
Con chim vô thường đậu bên cửa sổ
ríu ran về một buổi chiều tuyệt đẹp sắp tàn.
Người họa sỹ già mở cửa bước ra cầm theo giá vẽ
cùng chiếc hộp màu ghi hoen rỉ
bên trong là những hũ màu yêu thích đã cũ
và cây cọ cán sứt
và hoài niệm những bức tranh cuộc đời đã có.
Trong khu vườn
con chim vô thường vẫn ríu ran về buổi chiều tuyệt đẹp
thả xuống vai ông
tiếng hót thiên thanh.
Ông dựng giá vẽ hướng về nơi đẹp nhất của mình
pallet trên tay
run run như lần đầu tập vẽ
một màu vàng đổ ra loang rộng dần
cánh đồng thơm thơm
triền hoa chúm chím
ráng chiều như dòng suối chảy vào mắt
chân trần bỡ ngỡ
ông dạo quanh giấc mơ màu nắng
và ngày tháng mọng ươm như trái chín của mình.
Một màu đỏ đổ ra loang rộng dần
tuổi trẻ và những ngọn lửa trong đêm bên bờ biển
cành hoa Valentine
vết son môi
hoàng hôn hò hẹn
bục vinh quang
những con dấu niêm phong cuộc đời
hạnh phúc cùng đổ vỡ
như máu chảy qua tim.
Một màu xanh đổ ra loang rộng dần
mặt hồ mùa thu ngày nắng nhạt
chân trời xa ngái hiu hắt
nghĩa trang chiều lặng lẽ
cuốn album
kỉ niệm xám dần trong ký ức…
Người họa sỹ già tiếp tục lấy màu
pha rồi pha
thử rồi thử
trên pallet là tất cả màu ông có thể tạo ra
ông ngồi xuống
những sắc màu đứng lên trong mắt
múa vờn quyến dụ
ông tiếp tục, tiếp tục
những hũ màu lăn lóc bên chân
tiếp tục, tiếp tục
làm sao vẽ được cái trong vắt tàn nhẫn của thời gian?
Sau đọt cây bạch đàn, mặt trời đã lịm
những con chim vô thường đập cánh
tan trong ánh hoàng hôn
người họa sỹ già cúi nhặt trên đất
mảnh vỡ cuối cùng bóng nắng chiều tuyệt đẹp
mảnh vỡ cuối cùng tiếng hót một loài chim vô thường
mảnh vỡ cuối cùng tháng ngày ông đã có
từ trong vắt thời gian
bình yên
người họa sỹ già vẽ lên hoàng hôn nét vẽ cuối cùng.
TUỔI TRẺ
Hỡi người, chàng trai thuộc dòng dõi mặt trời,
những con sóng của đại dương xanh gọi tên anh trong ánh pha lê
và gọi tên anh trong cơn ngủ mê
chúng gọi tên anh không mãnh liệt bằng em.
Những sóng lúa của đồng xanh gọi tên anh dưới vầng dương lóng lánh
và gọi tên anh trong hơi thở của đất
chúng gọi tên anh không tha thiết bằng em.
Những cánh mọng của đóa hồng nhung gọi tên anh lúc hừng đông
và gọi tên anh trong hương mê say
chúng gọi tên anh không cuồng nhiệt bằng em.
Khi em gọi tên anh
những thác nước điên hoang đổ từ ngàn thước xuống tim em
những thác nước trong như hơi thở vỡ trắng xóa tên anh: Tuổi Trẻ
Ôi Tuổi Trẻ của em.
Em thấy anh
trong khu vườn mùa xuân
nơi những bông hoa rướn mình lên uống mật
những bông hoa tạc tên anh lên cánh, qua những đường vân
những bông hoa đang chết vì anh.
Em thấy anh
trong cánh buồm đong gió hừng hực lúc hoàng hôn
cánh buồm nở màu hoa muối trắng
cánh buồm mặn đắm vì anh.
Em thấy anh
trong căn phòng ngập mùi dự án
nơi những bản hợp đồng xếp thành chồng trên kệ
những bản hợp đồng có ba bên cùng ký:
Quá Khứ, Hiện Tại, Tương Lai
những bản hợp đồng mất ngủ vì anh.
Em thấy anh
trong con gió hoang lơi
thổi từ những thảo nguyên rợp hoa vàng yểu mệnh
con gió hoang lơi chèn những bông hoa vàng dưới gối
con gió hát tên anh.
Em thấy anh
trong dòng nước hồi sinh làn da từ trăm triệu ngàn tế bào đã chết
dòng nước mang gương mặt của anh thản nhiên nhìn thần chết
dòng nước phủ định sự bất tử của làn da em
nhưng khẳng định sự bất tử của ký ức anh.
Em thấy anh
trong giấc mộng không phải khi ngủ
mà khi trái tim thức
và trái tim hoàn toàn tỉnh thức
không thuốc ngủ nào đủ sức đánh gục
vì anh là thuốc ngủ của mọi thuốc ngủ.
Và Tuổi Trẻ là em
khi anh đóng vào trái tim em
một con dấu niêm phong những tàn phai thời đại.
Và Tuổi Trẻ là em
khi em bỏ khu vườn,
bỏ căn phòng,
bỏ thảo nguyên,
bỏ cánh buồm,
bỏ làn nước tắm
và em bỏ em
để đến với anh,
trên cánh gió, mình chu du hết miền sinh tử phù du
trong bàn tay của Chúa.

CÓ HẸN VỚI NỖI BUỒN
Em có giữ lời hẹn với ta không
Khi nỗi buồn là lá
Trong khu vườn
Nơi những con chim vô thường cất tiếng hót
Lá nhảy nhót hoang lơi
Từng chiếc rớt xuống nỗi đau ta
Rụng một trời tàn úa.
Em có giữ lời hẹn với ta không
Khi nỗi buồn là nước
Trong khu vườn
Nơi những con chim vô thường rỉa cánh vì nhớ nhung ánh nắng
Nước tí tách rỏ vào hồn
Nước lênh láng chảy vào tim
Mạch máu chảy nỗi đau để sống.
Em có giữ lời hẹn với ta không
Khi nỗi buồn là gió
Trong khu vườn
Nơi những con chim vô thường chuyền cành lặng lẽ
Giữa bình minh hoang lạnh bóng người
Những luồng áp suất oằn mình đổi hướng
Thổi cho ta dằng dặc hoang mê.
Em có giữ lời hẹn với ta không
Khi nỗi buồn là trăng
Trong khu vườn
Nơi những con chim vô thường ấp bóng mình trong lá
Trăng rót xuống tim ta
Ánh sáng từ triệu lần hoang hoải
Tim giật mình biết còn đau để sống.
Em có giữ lời hẹn với ta không
Khi nỗi buồn là hơi thở
Trong khu vườn
Nơi những con chim vô thường neo sự sống trên thân cây ngàn tuổi
Hơi thở rút kiệt cùng lồng ngực
Ta gom để sống từng ngày
Trọn vẹn chờ em…
Em có giữ lời hẹn với ta không
Lời hẹn của nỗi buồn
Tim ta vắt cạn.
Câu hỏi cất lên
Ta thấy em bước ra từ hơi thở
Em là nỗi buồn đập bởi chính tim ta.
LÁ THƯ NGÀY 22
(Ngày thứ 22 Đà Nẵng thực hiện giãn cách xã hội vì đại dịch, năm 2020)
1. Bên khuôn cửa bé như con mắt
Em thấy mảnh trời biếc của mình.
Mảnh trời trong
Trong
Trong
Trong
Trong như giấc ngủ ngày em 8 tuổi
Con dế hát bên tai
Trong như tiếng cười đập vào lòng suối
Viên đá cuội mỉm cười
Trong như tinh cầu treo trên cọng cỏ
Lũ giun chuyện trò dưới lớp đất tơi.
Và trong
Trong
Trong
Trong như ước mơ
Mọc lên cùng tán cây vũ trụ.
Em hái một mảnh trời
Nhuộm vào mắt đen láy
Mỗi lần mi hấp háy
Là yêu thương mảnh trời.
Em hái một mảnh trời
Cất vào lồng ngực ấm
Mỗi ngày trái tim đập
Là yêu thương mảnh trời.
Và mỗi ngày tim mải miết rong chơi
Là tim gieo mảnh trời lên từng thớ đất
Như gieo hạt giống của yêu thương.
2. Bên khuôn cửa bé như con mắt
Em ngửi thấy nắng thơm của mình.
Mùi nắng tháng ba
Ngọt
Mát
Như cà rem tan trong cuống họng.
Mùi nắng tháng sáu
Khét
Nồng
Như vòng tay như ánh mắt bè bạn.
Mùi nắng tháng chín
Ngái
Lịm
Như triền cỏ như hoa trái trong vườn.
Mùi nắng tháng mười hai
Hiền
Thanh
Như con mèo lim dim trên bậc cửa
Chiều mùa đông có nắng ru êm.
Nắng vẫn thơm ngoài kia, sau khuôn cửa
Em làm sao đựng hết quả tim?
3. Bên khuôn cửa bé như con mắt
Em nhìn thấy thành phố của mình.
Thành phố trồi lên giữa rạng đông
Như cây trồi lên vươn vai tìm ánh nắng.
Mặt trời dâng cao
Thành phố cúi chào ngày
Như vũ công điệu đàng trên sân khấu.
Thành phố chằng chịt những con đường
Như bông hoa nở ra ngàn cánh
Có đường vân dùng dằng uốn khúc
Trên cánh mọng li ti
Chạy về hẻm nhỏ.
Thành phố hỗn mang tiếng động
Như chiếc ra-đi-ô đang lúc dò sóng
Mình phải tĩnh phải lặng phải yêu thương
Mới bắt được sóng
Mới nghe được nhau.
Và thành phố hôm nay nặng nề gồng mình thở
Em có làm cho thành phố nhẹ hơn?
4. Bên khuôn cửa bé như con mắt
Em nhìn thấy những ngày của mình.
Ngày hôm qua như là hành lí
Em đóng gói trong va li
Kí gửi về quá khứ.
Ngày mai như là người khách lạ
Khách ngập ngừng đầu ngõ
Chờ đến giờ gõ cửa làm quen.
Sau khuôn cửa nhỏ
Chỉ còn em làm bạn với hôm nay
Với bức chân dung đang chờ em hoàn thiện
Với bài thơ chia ở thì hiện tại
Với món quà của hiện tại
Của mảnh trời
Của mùi nắng
Của thành phố
Của anh.
LỆ HẰNG
- [Video] – Nhà văn Ngô Thảo với “Dĩ vãng phía trước”
- Tản văn tác giả trẻ Lê Thị Ngọc Lan ở Đắk Nông
- Ocean Vuong: Lịch sử người Việt ở Mỹ hầu như là làm phục vụ, nhưng tôi muốn thay đổi điều đó
- Chuyện “Hoa hậu xứ Mường” & cái danh hão đáng sợ của một số hội viên – Kỳ cuối
- Về – Tản văn dự thi của Nguyễn Hồng