Vanvn- “Đêm châu thổ, hạt phù sa cũng thức/ Rễ đước vồng lên ôm đất quê hương/ Thương cây lúa đất nhiễm phèn lá úa/ Thương những đìa tôm thức trắng đêm trường…”
Nhà thơ Phạm Quang Tiễn sinh năm 1958 ở Hải Thanh, Hải Hậu, Nam Định hiện sống và làm việc tại TPHCM, tác giả các tập thơ đã xuất bản: Trở lại dòng xưa (2006), Tơ xanh tơ vàng (2010), Cơn mưa xanh (2011), Đất Tổ (2016). Sinh ra và lớn lên trong cái nôi đồng bằng Bắc Bộ, thơ Phạm Quang Tiễn không ào ạt, mạnh mẽ như những lớp sóng mà sẽ sàng, rỉ rả giống như mưa xuân. Nó thấm vào lòng người một cách tự nhiên bởi sự sâu lắng đến giản dị…

BÊN GIẾNG MỴ CHÂU
Lần theo dấu lông ngỗng
Tìm về thành Cổ Loa
Mũi tên đồng còn đó
Nỏ thần ở nơi đâu
Oan hồn trùm vải đỏ
Khóc cho tượng không đầu
Giếng như là mắt nàng
Thăm thẳm giữa trời Nam
Ngàn năm không khép mí
Tạc vào đời nỗi oan.
ĐÊM TÂY NGUYÊN
Bung biêng
Bùng biêng
Cần rượu vít cong
Trai làng uống, gái làng say khướt
Già làng kể khan không dứt
Ché rượu cần ngả nghiêng
Đêm nhà rông chung chiêng
Người về rồi
Tiếng chiêng ở lại
Tiếng khan ở lại
Hồn núi rừng cứ ngân vang mãi
Nâng bổng trời Tây Nguyên.
QUÀ TỪ MŨI NÉ
Chẳng thể mang về cho em được đâu
Sóng đánh dưới chân, gió rít trên đầu
Mũi Né thay hình đổi dạng
Rợp trời hải âu
Chẳng thể mang về cho em được đâu
Cát trắng dưới chân, sóng vỗ thân tàu
Thương lắm một câu thơ về sóng
“Vừa mới sinh ra đã bạc đầu”
Quà cho em là một thân ốc nhỏ
Chẳng biết từ đâu sóng đánh dạt vào bờ
Để khi buồn em áp tai lên đó
Sẽ hiện về hồn biển thuở u ơ.

NHỚ MIỀN TÂY
Suốt chuyến xe đò, anh có chợp mắt được đâu
Em mặc áo vàng cho mùa ngả vai nhau
Mùa thu phương Nam thật khác
Trời – biển đồng phục xanh, mây thì giăng mắc
Gái miền Tây ngực tròn trái bình bát
Cổ quấn khăn rằn, miệng hát cải lương
Giọng nhỏ nhẹ tựa hồ như gió
Mới quen nhau mà lòng đã vấn vương
Đến bến Ninh Kiều nghe tiếng hát hàng dương
Chợ nổi Cái Răng cả trăng, sao cũng họp
Trai, gái tự tình cho con tôm búng nước
Sông Hậu hóa sông Ngân, lòng ai bắc cầu Ô Thước
Đêm châu thổ, hạt phù sa cũng thức
Rễ đước vồng lên ôm đất quê hương
Thương cây lúa đất nhiễm phèn lá úa
Thương những đìa tôm thức trắng đêm trường…
***
Nhớ miền Tây tôi ra chợ Thị Nghè
Ngắm bông điên điển nở vàng trên sạp
Lũ không về, con cá linh ốm nheo ốm nhóc
Mới biết thượng nguồn, tua-bin ngốn hết phù sa.
RỪNG ĐƯỚC MŨI CÀ MAU
Thuở Lạc Long Quân dẫn năm mươi người con xuống bể
Sông Mê Kông chảy vào Việt Nam hóa chín con rồng
Nào ai ngỡ đồng bằng châu thổ
Theo chân Người tiến mãi biển Đông.
Tôi đang đứng ở địa đầu đất Mũi
Nơi những hạt phù sa đang sinh sôi giữa thăm thẳm biển khơi
Nơi những cây đước non tơ ngoi lên làm cột mốc thiêng liêng đầu tiên của Tổ quốc
Nghe tim mình thầm hát “Việt Nam ơi!”
Giữa bao la biển – trời – mây – nước
Tôi lạc vào màu xanh của đước
Vấp tiếng chim đánh thức cả khu rừng
Sông Cửa Lớn dắt tôi đi mãi tới khôn cùng
Nơi đầu sóng, gió gào như súng
Rừng đước nguyên sinh chắn bức thành đồng
Hòn Khoai – Hòn Đá Bạc căng hai đầu cánh nỏ*
Mũi Cà Mau vút tên tiến công.
Tôi lên xe, rừng đước nguyên sinh ngoái nhìn thao thiết
Như ánh mắt Mỵ Nương thuở hồng hoang
Cột mốc tọa độ neo trái tim ở lại
Lòng mình theo Mũi Cà Mau tiến mãi hướng Nam!
_______
* Tên hai hòn đảo ngoài khơi thuộc huyện Ngọc Hiển và Trần Văn Thời, tỉnh Cà Mau.
CHIỀU TƯƠNG TƯ
Sông xanh tên quán cũng xanh
Chiều xui hai đứa cho thành có đôi
Một cần câu, một dúm mồi
Ni-lon một mảnh anh ngồi cùng em
Tóc mềm thoang thoảng hương sen
Mắt đen nhưng nhức mắt đen như là
Em gần mà cũng như xa
Em yêu mà cũng như là… chưa yêu
Dõi theo tăm cá mất tiêu
Lòng anh mắc cạn giữa chiều tương tư.
QUÊ
Quê mình rặng ruối, bờ tre
Suốt đời quang gánh cha về rạn vai
Quê mình ruộng lúa trải dài
Thắt lưng đóm mạ mẹ tôi xuống đồng
Tre già làm gậy tầm vông
Lúa cho hạt gạo nuôi quân diệt thù
Yêu quê tre lũy, tre bờ
Quê xưa tiếng mõ thâm u cổng làng
Yêu quê cây lúa cho rơm
Còn cho rạ lợp ấm êm cửa nhà
Yêu làng em có cây đa
Làng tôi cây gạo tháng ba đỏ trời
Ngày xuân hái lộc cớ thôi
Tôi sang bên ấy chúc lời vu vơ
Hôm em theo mẹ lễ chùa
Tháng ba lửa gạo như mưa sân đình
Cây đa, cây gạo làm thinh
Tôi – em bữa ấy như mình với ta
Đầu xuân đi hái lộc đa
Tình tôi lửa gạo tháng ba rực trời
Bao giờ người ấy và tôi…
ĐÊM TRUNG DU
Ngõ tre hun hút bóng người
Tiếng gà gáy loãng, sương rơi đầm đìa
Trăng vừa cuốn chiếu nương chè
Hừng đông mở cửa, đàn bê rời chuồng
Cây cọ lụ khụ đầu thôn
Nhà ai lục tục gói cơm lên đồi
Sim còn ngậm nửa nụ cười
Hoa mua toe toét đầu nơi sá cày.
PHẠM QUANG TIỄN
- Tao đàn Chiêu Anh Các: Bước khởi đầu vững chắc trong tiến trình phát triển văn hóa của vùng đất Hà Tiên – Kiên Giang
- Ai đã sửa Nhật ký Anne Frank?
- “Xác tín mùa” và xác tín ngoài “mùa”
- Gợi mở một triết học Phồn Sinh – Tiểu luận Hồ Bá Thâm
- Chùm thơ Trịnh Bửu Hoài: Hồn muôn xưa sống mãi tới bây giờ…