Vanvn- Con có nghe/ Tiếng sóng vỗ về như những lời ru/ Biển luôn hát những lời riêng của biển/ Biển sẽ thẫm một màu biền biệt,/ Khi có cánh buồm ra đi mà chẳng trở về./ Những chân trời xa rộng nhường kia/ Không phải đâu cũng là bờ bến đỗ/ Đừng thấy biển xanh và rộng thế/ Nên cánh buồm mặc sức phiêu lưu.

NHỮNG TIẾNG THỞ DÀI
Có tiếng thở dài của cây
Khi gió hỏi: Cây ơi, ngươi vạm vỡ
Sao cũng oằn mình trước đùa cợt của ta?
Có tiếng thở dài của trăng
Khi đêm đen hỏi:
Ngươi đẹp thế kia sao không sáng ban ngày?
Những tiếng thở dài…
Sao lại thở dài mà không thở ngắn
Thở ngắn hơn có thể đỡ buồn hơn?
Ta nhận được từ cây
Ta nhận được từ trăng
Những điều không nói
Nhưng có biết bao những tiếng trả lời!
Cây dạy ta đâm chồi
Cây dạy ta xanh lá
Cây dạy ta đừng dễ dàng buồn bã
Đừng tự gẫy cành khi có bão giông!
Ta và mong manh
Đừng ai đó vì ta mà vời vợi
Đừng ai đó vì ta mà tiếc nuối
Ta thôi buồn, đừng ai đó buồn hơn!
TẠP CẢM
Sao lại nhốt mình trong phòng tối thế?
Khi ngoài cửa sổ kia
Nắng chẳng nhạt màu
Hoa vẫn đằm hoa!
Sao lại để chuyện hôm qua
Ám ảnh vào ngày mới
Sao lại buồn đau chấp chới
Vào những ồn ào, chẳng đáng phải buồn đau?
Nắng đẹp trên đầu
Hoa nở trên tay
Chỉ khi lòng ngân nga mới biết!
Lời chân thật
Thêm sáng lòng, sáng mắt
Một tấm lòng chân thật
Một nỗi buồn cơ nhỡ sẽ đi qua!
NÓI VỚI CON VỀ NHỮNG CÁNH BUỒM
Con có nghe
Tiếng sóng vỗ về như những lời ru
Biển luôn hát những lời riêng của biển
Biển sẽ thẫm một màu biền biệt,
Khi có cánh buồm ra đi mà chẳng trở về.
Những chân trời xa rộng nhường kia
Không phải đâu cũng là bờ bến đỗ
Đừng thấy biển xanh và rộng thế
Nên cánh buồm mặc sức phiêu lưu.
Còn điều này nhớ nhé con yêu
Có con dã tràng chết trên bờ cát
Chắc ngày xưa nó cũng từng khao khát
Đâu biết rằng lòng biển lắm phù du.
Con ngoan ơi đâu phải chuyện ngày xưa
Mới thành được những trang cổ tích
Có những điều mình chưa kịp biết
Cũng đã thành cổ tích của ngày mai.
Những đam mê góc bể, chân trời
Cánh buồm mẹ chưa bao giờ đi hết
Nhưng có một cánh buồm yêu thương luôn hiển hiện
Chở che con suốt dài rộng cuộc đời.

MẸ
Mừng mẹ sang tuổi 70
Năm mươi tuổi mẹ ngỡ già
Chỉ mong mỏi được làm bà ngoại thôi
Vậy mà năm tháng cứ trôi
Mười năm sau mới như lời mẹ mong.
Hành trình cùng với long đong
Mẹ mang thân bống, thân sông, thân đò
Trời chiều thường đổ mưa to
Thơ con làm mẹ nhiều lo, ít mừng
Con chưa mang nổi phận mình
Gốc cằn mẹ lại trĩu cành quả non.
Bẩy mươi sang dốc chon von
Làm sao biết được tuổi còn được bao
Ngọn đèn, ngọn nến cứ hao
Và cơn mưa cứ đổ ào như không….
Mưa rồi tạnh, nắng lại trong
Sau mây là mặt trời hồng lại lên
Giấu buồn đau, giấu ưu phiền
Bên thêm dáng mẹ bình yên mỗi ngày.
NÓI VỚI CŨ CÀNG
Bất ngờ mình gặp lại nhau
Giữa một đám cưới cô dâu người làng
Hình như còn chút ngỡ ngàng
Hình như còn chút bẽ bàng chưa tan.
Thôi thì chạm phải trái ngang
Người đi nẻo vắng, ta sang nẻo buồn
Bao nhiêu day dứt, bồn chồn
Đành cho gió cuồn, cho chuồn chuồn bay.
Bất ngờ chạm mặt chiều nay
Thì thôi ánh mắt nói thay lời chào
Để giông tố. Để cồn cào
Dịu dàng. Thôi cũng rơi vào lặng câm!
Hoa không nở phía mùa xuân
Mình cũng ở phía phù vân thôi mà
Bất ngờ ở phía chiều xa
Có một cơn gió thổi qua, lạc mùa!
BÂY GIỜ ĐANG GIỮA MÙA SEN
Bây giờ đang giữa mùa sen
Ta như hạt lép nằm chen nhụy hồng
Có con sáo đã sổ lồng
Ngẩn ngơ vẫn đợi một ngồng sen xanh.
Bây giờ hoa đỏ thay tranh
Nắng như rắc những mong manh vào chiều
Bông xanh, bông trắng yêu kiều
Mỗi bông cứ đượm một màu an nhiên.
Bây giờ mỗi ý niệm riêng
Cũng cồn cào trước thiên nhiên vào mùa
Chiều nay gặp ở sân chùa
Một bông sen nở. Một mùa Giác xanh.
CÀ PHÊ CHIỀU
Thôi về đi, cà phê đã cạn rồi
Đáy cốc, chỉ còn viên đá vỡ
Chẳng lẽ cứ ngồi như tạc thế
Nghe bơ vơ đang vỡ trong chiều.
Chút lặng yên sau những ồn ào
Lại tự thả mình vào đắng đót
Khi ngọt ngào không chịu về góp mặt
Thì âm thầm trong đắng đót lại vui.
Buổi chiều nay như mọi buổi chiều thôi
Ở đâu đó, cơn mưa vừa tạnh
Đáy cốc, còn lại viên đá lạnh
Sao không tan cho đỡ buốt hả chiều?
PHẠM HỒNG OANH