Thơ Nông Thị Hưng: Em như con ngựa hoang một ngày không bước

Vanvn- “Núi như hố mắt sâu/ đăm đăm nhìn về một hướng/ suối co lại một gang/ em như con ngựa hoang một ngày không bước// Xa người yêu ông trăng mọc ngược/ xa người yêu núi phập lòng đất sâu/ chỉ có anh và em như dây rừng quấn quanh thân gỗ”. Cái cảm giác xa bản xa mường xa người yêu trong thơ Nông Thị Hưng rất khác lạ, thấm đẫm tinh thần văn hóa và sắc thái thiên nhiên vùng cao.

Nhà thơ Nông Thị Hưng

Nhà thơ Nông Thị Hưng sinh năm 1970, dân tộc Tày, thường trú tại bản La Xa, xã Đồng Vương, huyện Yên Thế, tỉnh Bắc Giang, là Hội viên Hội VHNT tỉnh Bắc Giang và Hội viên Hội VHNT các Dân tộc thiểu số Việt Nam; đã xuất bản 3 tập thơ riêng; được Tặng thưởng của Tạp chí Sông Thương các năm 2005, 2009 và 2018; Giải khuyến khích Hội VHNT các Dân tộc thiểu số Việt Nam năm 2018 và năm 2020…

 

NHÂN BẢN

 

Người ta nhân bản ra người

Tôi nhân bản tôi thành nhiều mảnh

 

Người ta vui

Tôi buồn

Nỗi buồn xâu thành chuỗi

Nước mắt giấc mơ ám ảnh

 

Trẻ con chưa biết hết tên làng đã biết cầm súng

Chúng bắn không tiếng kêu

Chúng bắn không nhà cháy

Chúng bắn

Những khẩu súng lập lòe xanh đỏ

Mắt những con dã thú

Chiến tranh…

 

Chợt rùng mình trái tim tôi cất lời nhân bản

 

NHỮNG NGƯỜI GIÀ ĐI QUA CHIẾN TRANH

 

Về Hà Nội không tiền mua sách

Ra chợ Thành Công đọc trong mắt người già

Người ta bảo sách nhiều nhưng còn hiếm

Người xưa thường neo giữ trong tôi

 

Những người già đi bộ dọc hành lang

Vít ngọn nắng nâng bước chân chậm rãi

Họ đọc gì, họ xem gì

Buổi sáng

Mà nhìn ai ánh mắt cũng đa mang?

 

Những người già tôi đã gặp rồi quen

Họ thân mật như vốn từng thân mật

Lời nói ngọt như trăng rằm, cổ tích

Giữa đời thường cuộc sống đua chen

Ở đấy tôi nhận ra những người già đi qua chiến tranh

Họ sống…

 

LÁ CỜ VÀ NGƯỜI CHA

 

Hôm nay họ trao cho tôi một lá cờ

giữa thanh thiên bạch nhật

 

Cha tôi kể:

Thời đen tối người cũng được trao một lá cờ

nhưng là trong bí mật

Cha vác cờ biền biệt xa quê

Tuổi thanh xuân gửi vào cây súng

Hòa bình.

Cha trở về với bàn tay chai sần vết đạn

đắp đất dựng nhà dưới chân núi La Xa

Lời cha tôi sớm sớm, chiều chiều

như tiếng chiêng vọng vào vách núi

Lấp lánh huân chương

 

Cha tôi dặn:

Nếu ai trao cho con một lá cờ

Con hãy làm theo cách của con

Tranh của họa sĩ Hoàng A Sáng

XA BẢN XA MƯỜNG

 

Xa bản xa mường

cái cây như mọc ngược

bọc nắng muốn nở

bọc mưa muốn ung

chùng chình níu chân cọn nước

Núi như hố mắt sâu

đăm đăm nhìn về một hướng

suối co lại một gang

em như con ngựa hoang một ngày không bước

Xa người yêu ông trăng mọc ngược

xa người yêu núi phập lòng đất sâu

chỉ có anh và em như dây rừng quấn quanh thân gỗ.

 

TÌNH ĐỐI SLOONG-HAO(*)

 

Câu hát đêm qua đã ủ

em cất vào trong túi

chờ trăng lên

Điệu Sloong hao êm êm

giữa bầu trời lấp lánh

việc đồng một ngày chẳng to

hát với nhau lời trăng lời cỏ

con suối làm đàn

cây rừng làm sáo

tình đôi ta đốt lên nỗi nhớ

không sợ rừng hoang, không lo thú dữ

đêm đen đã có trăng tỏ

không trăng có đom đóm soi đường

hát gọi mặt trời lên

mặt trời có sâu đến đâu

hang nào có rộng khắp

ta cùng ngồi chiếu cỏ

ta cùng đứng bên suối

suối sẽ có tai, rừng có vách

em và anh là nguồn nước mạch

chảy thấu lòng rừng

…………

(* Điệu hát của dân tộc Tày, Nùng.

 

TIẾNG CHIM CÀI

 

Anh có nghe tiếng chim tình tự bên hiên vắng

Dốc cả yêu thương về phía đại ngàn

Lòng em đi hoang

Mây trời thùa khăn tìm bạn

 

Tiếng chim rỉ ri

Thương nhau thì cho hồng cho sắc

Tiếng chim thầm thì

Yêu nhau thì bện nhau cho chặt

 

Lời ca xà bên suối

Đậu bên nương

Anh có vương vào câu hát

Cho dải mây em thắt ngang trời

 

Sắc nắng trong mắt ai

Dặm dài cỏ hoang lối ngõ

Tiếng chim đang bỏ ngỏ

Giữa điệp trùng hư không.

 

XIN MỘT LẦN ĐƯỢC HÁT

 

Ta thèm lắm tiếng chim gù mỗi sớm

Khiến cây xanh cũng nghiêng ngả lá cành

Căn phòng trống mình ta trong sâu thẳm

Vương đế nào bỗng chốc hóa tiếng chim.

 

Ta chìm vào mắt lá ánh bình minh

Để ngực trời nỗi cô đơn dịu bớt

Xin chắp nối đời mây làm cổ tích

Kiếp hồng hoang cỏ ấm trái tim người.

 

Cả cuộc đời chỉ một lần cất lên tiếng hát

Ghềnh thác bao phen nhuộm trắng tóc mình

Thế mới biết đất sâu lòng ở ngay trước mặt

Nên tự mình cho gió thổi qua tim

 

VÙNG CHIỀU BIÊN GIỚI

 

Chiều biên giới còn đau
Thu nhuốm màu bình yên trên từng kẽ lá
Chiến trường xông pha còn nguyên gửi lại
Giọt sương quặn thắt nỗi niềm.

Mẹ ngồi nhặt nắng hàng cau
Hoàng hôn bỗng thành con gái
Nhận ra mẹ giữa một trời đầy hoa nắng trải
Lấp lánh vì sao hiển hiện cuối làng.

Chiều biên giới tầng tầng núi đứng
Sao lòng con cháy những mặt người
Có phải các anh một lần hóa đá
Mẹ thành mây bay

 

CHIẾC BÁNH TÀY

 

Ra chợ mua bánh Tày

Chỉ thấy hoa và quả

Gặp ông lão bán bánh

Hỏi bánh Tày có không?

 

Ông lão bảo bánh vuông

Có cả đến trăm cái

Đi qua rồi đi lại

Lộn cuối lại lên đầu

Trong bụng luôn hỏi dạ

Bánh Tày bán ở đâu?

 

Chỉ thấy ở trong đầu

Chiếc bánh chưng mẹ gói

Từng khoanh mềm rắn rỏi

Trắng rền hạt sữa non

Lũ trẻ chạy lon son

Thích ăn khoanh ở giữa…

 

Bánh Tày là muôn thuở

Của người sống ở rừng

Bao đời quấn chân thung

Không xa rời bản sắc

Người Tày yêu bánhTày

Đi nơi đâu cũng nhớ…

 

NÔNG THỊ HƯNG

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *