Thơ khaly chàm: tắm gội đức tin bằng ánh sáng hằng mong thanh sạch

Vanvn- ngày tháng cạn nhanh thật sao/ hãy kí họa đường vòng luẩn quẩn em nhé/ khi những con chữ cong mình theo sợi nắng/ câu bóng chúng ta/ tắm gội đức tin bằng ánh sáng hằng mong thanh sạch

Nhà thơ khaly chàm ở Tây Ninh

mùa xanh là điểm nhấn

 

mây theo gió từ vô biên bay về

ban mai thoảng thơm mùi hương ánh sáng

mùa xanh quyến dụ giọng chim dịu dàng thanh thoát

 

dưới vòm lá ngày hè tiếng thở ưu phiền tan loãng

những hạt mưa dường như là phôi thai mầm sống lóe sáng

tôi thèm được uống cạn ân sủng như nhiên

 

mùa quả chín đánh thức con chữ mở mắt

hình dung màu lửa rực cháy trên cành phượng vĩ

những cánh bướm trắng trong sân trường tiên đoán chiều nghiêng của nắng

loài ve sầu rung đôi cánh mỏng tấu khúc giã từ

 

mùa xanh là điểm nhấn của nhiều giác độ cảm thức

khoảnh khắc ấy chờ tôi vịn vào bóng hình ký ức

thời gian trôi chậm… niềm hạnh phúc sẽ chuyển điệu thành thơ

 

trở về khi thành phố mùa hè

 

thành phố nào, mà không hoài nghi thời tiết

những ô cửa câm thèm khát bóng râm ngày

cây thinh lặng dường như đang nhắm mắt

người lướt nhanh trên đường sợ nắng liếm mặt không hay

 

chỗ ngồi quen xa vắng từ lâu lắm

một góc vỉa hè lưng dựa vách đời chung

ký ức hiện cháy bùng lên khoảnh khắc

bè bạn nơi đâu hay bay vào cõi khôn cùng

 

những người bán hàng rong với niềm thương khó

cứu chuộc ước mơ hiện thực được bao giờ

thời gian trôi qua từng ngày tùng tiệm sống

tôi quay trở về nay dần cạn kiệt tình thơ

 

dù nghễnh ngãng vẫn nghe thành phố thở

trầm đục thanh âm tan vào nắng vàng rơi

nhìn bước chân chim nhẹ nhàng trên thềm gió

áo trắng thư sinh nhắc nhớ lại một thời…

 

khiếm thị chứ, tôi ơi hình ảnh động!

huyên náo sắc màu chừng dễ rạn kính pha lê

này em hỡi, hãy bình tâm mặc nhiên là như thế

cũng giống như ta thành phố ngóng mưa về

 

đột nhiên cảm thức sự mọc cánh

 

hiện tại, có thể nỗi đau thương đã chìm vào quên lãng

với suy tưởng luôn hoàn hảo nhưng chẳng có gì là mới

thi nhân vẫn cứ nhặt nhạnh thơ xanh rơi xuống từ trời xanh

kiên nhẫn hình thành sự thăng hoa của trải nghiệm điếng hồn với cú giật nảy người hôm qua

như vậy, thuyết hỗn mang đã kết thành xâu chuỗi sự kiện vô cùng hóm hỉnh

hôm nay, tro bụi trong tiểu sành đang lắng nghe hơi thở tình cốt nhục khẽ khàng nghiêm cẩn

hẳn nhiên chúng ta không thể sống như một ví dụ là loài ký sinh bám víu vào thực thể hữu hình

trái đất cố hữu những vòng quay không cần đặc tính trộn lẫn vào hiện tượng

tôi luôn cõng mặt trời trên vai nhìn bóng mình tự xoay chầm chậm

điểm đứng không hề rời thuộc tính linh hoạt biến thiên trong không gian

ngày mai, có phải là giấc mơ trang điểm lòe loẹt phủ che thói tật cầu toàn

này em, hãy bày biện lễ nghi chào mừng niềm tin yêu khép mắt nay đã phục sinh đấy chứ

tôi muốn thay đi não trạng mình để không còn lưu trữ dữ liệu hài hước manhwa đầy kịch tính

dường như tôi đang lơ lửng trên điểm đứng chẳng biết tự lúc nào

ước vọng tuổi thanh xuân trở về nhập hình làm nhói sáng vòm ngực

trên giao lộ cuộc đời nhiều ngã rẽ

đột nhiên cảm thức sự mọc cánh nâng tôi bay bổng lên trời

Tranh của họa sĩ Hoàng A Sáng

 ngớ ngẩn về sự sống được trưng bày

 

sáng thứ bảy bắt đầu cơn khái niệm về một điểm chết thật gần

rụng xuống đáy ly đen thui niềm sân hận

chợt nhớ đêm qua giấc mơ chui ra từ cổ họng

định hình cho đôi môi nguyên thuỷ

em nói là rất nhớ anh

nhưng đó chỉ là âm vực kiêu sa thoát ra trong lồng ngực của vầng trăng muộn

 

nắng bắt đầu vàng lên rồi đó chứ

chiếc khăn màu mây đang lau chùi nước mắt của chiếc loa phóng thanh treo trên cột điện đường góc phố

người ta quá nhàm chán về sự thõng chân từ những trận bão

dăm ba thằng già vô tích sự (có thể) trong quán café bình dân đang suy gẫm một thế cờ khi đem con chốt thí vượt qua sông

chiếc xe tải tầm trung không mái bạt chở đám nhạc công kèn tây sau xe tang xập xình lu loa giai điệu besame mucho rất ư quái đản

 

tôi muốn đọc thì thầm vài câu thơ tình

gửi tặng bầu trời xanh luôn cưu mang nhiều con mắt ráo hoảnh khát thèm lời nguyền ngát hương thơm bay lên từ những loài hoa

bên kia đường dường như lũ mannequin loã thể chưa kịp mặc áo quần sắc màu loè loẹt đang gọi tên tôi ơi ới

tiếng hát một nữ ca sĩ chắc hẳn là diva ma quỷ cứ tru tréo từng hồi khiến bài ca vỡ nhịp nằm úp mặt tức tưởi trên nền xi-măng

người phụ nữ đẹp mỉm cười theo cách nhìn thẩm mỹ trong mắt tôi

hiển lộ đôi vú của ngàn triệu năm ánh sáng

nhắc nhớ tất cả con người đều phải hàm ơn

 

trong bất thường tôi thấy

 

thị thành mang khuôn mặt của nước

hàng cây thèm ngủ để thở ra bóng đêm hoài nghi dị bản

tất tả tiếng đập cánh chấp chới trong khung trời bão rớt

 

ý nghĩ đức tin không thể che kín một góc đời mình

tiềm thức toàn nguyên chỉ là khái niệm khi tờ lịch rơi và chúng ta không thấy được sự vỡ vụn

trôi nổi trên lòng bàn tay thứ ngôn ngữ thối rữa lụi tàn

 

em rót tràn môi hồng cô đặc mùi hương trang điểm

mưa mùa thu dầm dề kích động sự rối loạn ảo giác sẽ khóc lên nức nở

tôi gõ khẽ vào chiều dài âm thanh tiếng vọng thời gian

 

mộng tưởng nhập nhằng rồi cũng tan trong não

hay trái đất nghiêng nhưng chẳng ai ngã sấp bao giờ

trong hun hút ánh nhìn trắng đen vẫn cứ thế mà xoay

thật ra, tôi mong chờ một tiếng gọi tên mình

 

rất thật trong ý tưởng

 

xối từng chùm ánh sáng lên đầu cái bóng

sự tan chảy trắng đẫm vào ý tưởng

những đốm màu thời gian hoại thư dần hiện ra

 

xòe tay cho gió đông bắc tạm trú

ảo ảnh ngả ngớn giữa hai đường tiệm cận

chúng không hề cũ, luôn tạo ra vô vàn hiệu ứng

hỗn sắc tỏa rộng lập lòe rồi biến mất

 

ngày tháng cạn nhanh thật sao

hãy kí họa đường vòng luẩn quẩn em nhé

khi những con chữ cong mình theo sợi nắng

câu bóng chúng ta

tắm gội đức tin bằng ánh sáng hằng mong thanh sạch

 

như nhiên lòng nghiêm cẩn

từng chùm hạt lượng tử trương nở diệu kỳ

những hồn linh vô tính trở về

tôi thầm biết ơn lời nói trong suốt

 

KHALY CHÀM

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *