Thơ Huỳnh Dũng Nhân: Thương những hiền tài mai một đường xa

Vanvn- Thương bữa ăn bo bo, mà mơ chuyện thiên đường/ Thương những chiếc thuyền mong manh vượt biển/ Thương những nếp nhà các con chia hai giới tuyến/ Thương những hiền tài mai một đường xa.

Nhà báo – nhà thơ Huỳnh Dũng Nhân

Đà Lạt có đèn xanh đèn đỏ

 

Ngã tư bây giờ còn chật chội không em

Đà Lạt mộng mơ có đèn xanh đèn đỏ

Đứng chờ đèn như chờ em đó

Cho hẹn hò thêm thi vị đợi mong

 

Thêm chút gió lạnh, thêm chút nắng hanh

Chờ đủ vài giây sửa lại găng lại mũ

Đọc tin nhắn vội khi chờ đèn đỏ

Con dốc này sẽ lãng mạn nhiều hơn

 

“Có đèn xanh” vòng tay siết chặt thêm

Khi đứa ngồi sau ôm eo đứa trước

“Đèn đỏ đấy” là anh dừng xe gấp

Cho cái lưng được ấm bất ngờ

 

Đèn như hoa biết đổi sắc đợi chờ

Anh đếm thời gian bằng giọt mưa trên tóc

Chờ tín hiệu bằng sương mờ mí mắt

Chờ đợi nào bằng hò hẹn người yêu….

 

Trái tim anh có chứa gì không?

 

Trái tim anh có chứa gì không?

Có còn chỗ đặt em vào nỗi nhớ?

Có đủ rộng để tình em trú ngụ?

Mới yêu nhau em đã hỏi thế rồi?

 

Ôi! em hỏi thế anh biết trả lời sao

“Trái tim anh có chứa gì không hả?”

Trái tim anh chứa rất nhiều em ạ

Từ khi biết trên đời này có Tình thương

 

Thương Hà Nội một thời hoà bình một thời đạn bom

Thời tóc xanh dưới mũ rơm mũ cối

Thời vào Nam bao nhiêu điều thay đổi

Bạn bè chưa kịp biết yêu, nằm lại khắp chiến trường

 

Thương những câu thơ lứa đôi, những bài hát bập bùng

Lửa thiêng Tây Nam, Hào hùng phía Bắc

Đêm không ngủ, những giảng đường sôi sục

Đất nước mình chưa một lúc nào yên

 

Thương bữa ăn bo bo, mà mơ chuyện thiên đường

Thương những chiếc thuyền mong manh vượt biển

Thương những nếp nhà các con chia hai giới tuyến

Thương những hiền tài mai một đường xa.

 

Thương những chuyến thiên di, những biến đổi quê nhà

Nỗi niềm riêng chôn sâu trong hoài niệm

Lo học hành, lo sinh nhai đủ sống

“Giấc mơ con đè nát cuộc đời con”*

 

Hết chiến tranh lại mưa bão triền miên

Hết thiên tai lại nhân tai liên tiếp Nghèo cũng khổ mà giàu cũng cực

Khi đất trời con tạo xoay vần

 

Rồi bây giờ đại dịch tràn lan

Những tin buồn nhiều như tin thời tiết

Lời hẹn hò ít hơn câu Vĩnh biệt

Thương kiếp người quá ngắn đã chia ly

 

Trong trái tim còn trĩu nặng những gì?

Là tình thương gia đình, là tình yêu đồng loại

Cùng đầu thai, cùng sống chung thời đại

Đầy buồn đau nhưng kiêu hãnh làm Người.

 

Trái tim anh vẫn đang đập đó thôi

Máu vẫn đỏ, cả khi anh không nhớ

Tim anh đủ yêu thương chờ em đó

Khi em đến sau một chặng đời anh.

____

(*) Thơ Chế Lan Viên

Tranh của họa sĩ Uyên Thao

Chát với… cá vàng

 

Trời đã sinh ra tôi

Sao còn sinh ra cá

Tôi và cá trong nhà

Mơ màu xanh biển cả

 

Cá không bao giờ ngủ

Tôi trò chuyện mỗi đêm

Khi giảm mình một chỗ

Ngắm cá nhớ đại dương

 

Cá vàng suốt ngày bơi

Cả khi tôi quên nó

Như con người vậy thôi

Làm việc không ngừng nghỉ

 

Có ai thấy cá khóc

Khi trong, đục nước hồ

Không ai chơi ai ngắm

Vẫn đùa giỡn vô tư

 

Kệ con mèo rình rập

Cá vàng tự soi gương

Dù suốt đời cô độc

Vẫn làm dáng như thường

 

Đêm khuya chát với cá

Thấy thương con cá vàng

Chết cũng không nhắm mắt

Vẫn cả đời tung tăng…

 

Những chấm phá Hà Giang

 

Hà Giang

Nơi đỉnh đầu đất nước

Nơi đá và núi là đặc sản

Nơi nhà sàn thò một chân xuống vực

Ngọt ngào cô nàng bán cam

Má ửng hồng e thẹn mặt trời

Muốn cùng em xuống núi

Mắt lá một mí cười khắp Hà Giang

Người Mông chân tình như men rượu sắn

Hoa gạo rực rỡ vẫy góc đường

Đêm Hà Giang lập loè đèn xanh đỏ

Rất nhiều hàng rào xếp bằng đá

Không có đất trồng hoa màu

Hoa vẫn phải chen chân mọc vách núi

Trẻ con đi học đầu trần

Các cô gái dân tộc mòn chân đi bộ

Những chiếc gùi bây giờ bằng nhựa

Trẻ em Dốc Thẩm Mã đeo gùi hoa chụp ảnh rất hiền

Hà Giang

Nhiều đèo khuỷu tay không đếm được

Xe luôn phải cài số 1

Đi về mà say đèo say xe cả tháng

Nhưng có lẽ là say cô gái có má lúm đồng tiền

Nhưng ai cũng muốn đến cột cờ Lũng Cú

Chưa đến đây như chưa đến Hà Giang

Thiếu một chút gì để thương nhớ trong tim.

 

Cầu vồng

 

Chợt đến rồi chợt đi

Xuất hiện rồi biến mất

Lung linh rồi mờ nhạt

Rất gần và rất xa

 

Bao đời người đi qua

Vội vàng như mưa nắng

Cầu vồng như ảo ảnh

Nắng buồn trong mưa vui

 

Ôi bảy sắc phù du

Trời cao thì đất thấp

Vài chục năm kiếp người

Như cầu vồng biến mất

 

Ta đứng dưới cầu vồng

Khóc dòng sông bảy sắc

Đoàn người cúi đầu đi

Cầu vồng rơi xuống đất.

 

HUỲNH DŨNG NHÂN

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *