Thơ Emily Dickinson: Trái tim ấy mênh mông

Vanvn- Dù cuộc đời Emily Dickinson (1830-1886) thuộc về thế kỷ XIX, song thơ ca nàng thuộc về thế kỷ XX, “xông hương” cho thời hiện đại. Bởi vì mãi đến năm 1955, thơ nàng mới được ấn hành toàn bộ trên đất Mỹ. Lúc sinh thời, Emily Dickinson chỉ cho phép người ta in 7 bài thơ của mình.

Mọi người gọi nàng là “Ẩn sĩ ở Amherst” vì ngay ở tuổi đôi mươi, nàng đã sống ẩn mình trong ngôi nhà ở làng Amherst, Massachusttes, quê hương của nàng. Nàng đã để lại trong văn chương Mỹ và thế giới một bóng áo trắng huyền thoại. Nhưng Emily Dickinson không tu như một ẩn sĩ hay ngủ trong rừng như nàng công chúa mà nàng dâng trọn cuộc đời cho thơ. Những bài thơ thường hết sức cô đọng, tinh tế và có vẻ trẻ con. Thế nhưng chúng đậm chất, mà các nhà phê bình gọi là “chất Emily”, một tinh chất người ta khó tìm lại lần thứ hai trong “men say” của thơ ca nhân loại.

Nhà thơ Emily Dickinson (1830-1886)

Những đứa trẻ trong vùng thường đứng dưới cửa sổ nhà nàng, chờ cô gái áo trắng thả xuống những giỏ kẹo, quà đầy ắp. Ngoài chúng ra, ngay cả những người bạn lâu năm cũng hiếm khi được nhìn thấy nàng. Từ khung cửa nhỏ hẹp ấy, cái nhìn của nàng chiếu rọi thế giới thơ ca với ánh sáng diệu kỳ khiến cho con ong, chiếc lá, ngọn núi, giọt sương, mùa màng, cái chết, sự vĩnh cữu như quần tụ trên bệ cửa nhà nàng.

Emily Dickinson “gia đình hóa” vũ trụ khiến cho vạn vật trở nên thân mật và “vĩnh cửu chạy theo chân nàng như con chó cưng Carlo của nàng vậy”.

Dickinson không chú ý đến danh vọng, thích làm một người “Không là ai”. Nàng viết thơ để dành cho riêng mình. Nhưng gần 1.800 bài thơ mà nàng để lại cho thế gian có thể được ví như trận mưa sao kỳ lạ. Khi bạn tắm mình trong ánh sáng của cơn mưa sao ấy, bạn sẽ thấy rằng cô gái áo trắng trong khung cửa sổ nhỏ ở Amherst kia đã mở thêm cho cuộc đời một khung cửa sổ thần tiên. Và:

“Thiên đàng ai không tìm thấy

dưới thế gian này

Sẽ không tìm thấy được ở trên cao …”

PHAN NHẬT CHIÊU giới thiệu và chuyển ngữ

Tranh của họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy

>> Emily Dickinson – Nàng thơ ẩn dật của nền thi ca Mỹ

 

Không bao giờ ai hiểu

 

Chúng ta học tất cả

Mọi điều về tình yêu

Những vần và những chữ

Không thiếu một chương nào

Học đến toàn bộ sách

Kết thúc luôn nhiệm màu

Nhưng sao trong ánh mắt

Vẫn dại hơn bao giờ

Nỗi dại khờ huyền bí

Còn hơn cả trẻ thơ

Ai cũng là đứa bé

Cố nói lên những điều

Không bao giờ ai hiểu

Trong cuộc tìm ra nhau

Cái biết kia bát ngát

Sự thật ôi muôn màu!

 

Ngôi nhà của hoa hồng

 

Xin anh đừng đến quá gần

Ngôi nhà của đóa hoa hồng

Bạo tàn cơn gió nhẹ

Lũ lụt giọt sương con

Xô tường nhà nghiêng ngả

Xin anh đừng đến quá gần

 

Cánh bướm xin đừng buộc lại

Mê cuồng xin chớ leo song

Và trong nỗi mong manh ấy

Là nơi vui mãi đọng nguồn

 

Tôi sẽ mang đến đấy

 

Khi đến với người, tôi sẽ

Không mang theo bản thân mình

Nhỏ nhoi gánh hàng ấy

Mang đến cũng bằng không

 

Tôi sẽ mang đến đấy

Diệu kỳ một trái tim

Mà tôi không đủ sức

Mang chứa ở trong mình.

 

Trong tôi từng ấp ủ

Trái tim ấy mênh mông

Và tim tôi từ đó

Cũng lớn lên không ngừng

 

Tim tôi càng lớn rộng

Người trở nên lạ lùng

Trái tim này bát ngát

Người làm sao bao dung?

 

Giọt sương

 

Một giọt sương

Tự mình đầy đủ

Và cho chiếc lá vui lòng

Tự nhủ thầm:

“Định mệnh quá mênh mông

Cuộc đời sao phù ảo!”

 

Mặt trời đi tìm công việc

Và ngày đi tìm trò chơi

Gương mặt sương đâu rồi

Ai thấy còn trên lá?

 

Có phải do ngày chiếm mất

Hay do mặt trời mà tan

Thoáng chốc đi vào biển cả

Vô cùng không biết, mang mang.

 

EMILY DICKINSON

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *