Thơ Dương Đức Khánh: Khơi than hồng bên đêm biển… và em.

Vanvn- Em, vì sao rơi quá đỗi bất ngờ/ Nối xanh thẳm với nghìn trùng gần gụi/ Ta ngu ngơ, biển thì rất vội/ Cát bỗng mềm, chân ướt/ Thuỷ triều dâng// Em bên ta/ Tóc bay, vai gầy là rất thật/ Như ai vừa đốt những cành phi lao khô cháy rực/ Khơi than hồng bên đêm biển… và em.

Nhà thơ Dương Đức Khánh ở Đồng Nai

BIỂN BAN MAI

 

Trên bờ cát tinh khôi

lũ trẻ chạy trốn tìm

trong những chiếc thuyền thúng úp nghiêng

giấc mơ mệt nhoài

những tiếng cười ban mai òa vỡ

 

Những hạt cát

mãi theo sóng quên mình chưa kịp đắm

chạm tinh mơ những bàn chân ngà ngọc

những bàn tay dung dăng

nâng cát lên ướt đẫm mặt trời

 

Những hạt cát

như triệu nốt nhạc đêm qua dã tràng để lại

những vỏ ốc kèn thức dậy

trong tiếng dương cầm biển ban mai…

 

THÁNG MƯỜI ĐẦY GIÓ

 

Ngày mẹ sinh tôi

trời tháng mười đầy gió

có tiếng khóc của mầm măng gãy ngọn

tiếng chim non khản giọng dưới mưa dầm

giọt mưa ngập ngừng mắt mẹ

đậu chót mái tranh mòn

cha mang tơi đội nón

xin làng mấy thân tre ngã

níu tháng ngày

tuổi cột cái cột con

còn ngọn tre cong oằn mùa bão

cha chắp thân kèo treo chiếc nôi

và cha lui cui trát tấm phên tre lồng gió

bằng trạc phân trâu cha gánh dọc đường làng…

 

Mẹ cứ gọi tôi “cái thỏng mắm đầu giàn”

từ ngày cha đi biệt

từ ngày tôi biết tung tăng ra ngõ

lần cuối cùng bên cha

là buổi sớm mai sau đêm đầu súng nổ

cha dắt tay  tôi ra vệ đường làng

lượm vỏ đạn rơi

vàng ngời trong cỏ

 

Trò chơi con trẻ đầu đời

cha dạy tôi thổi tiếng chim kêu từ ống đồng lạnh toát

tiếng chim chòe, chim chiện

bay ra

mùi thuốc súng khét nồng

tôi nheo mắt vào vòng tối đen ngòm

cha ơi, rồi hòn đạn đi đâu?!…

 

ban mai ngẩn ngơ, ban mai trĩu nặng

cha trông ra vắng lặng đồng làng

mảnh ruộng cằn nửa đời cha cày vỡ

ngày mai lúa trổ

và cánh đồng đêm qua lửa khói đã vào mùa…

Tranh của họa sĩ Như Bình

NGHÌN TRÙNG GẦN GỤI

 

Em chợt đến như hồn nhiên con sóng

Xô biển chiều chạm khẽ hoàng hôn

Những vụn san hô chết từ lòng biển thẳm

Đêm nay về cùng cát vắng xôn xao

 

Và em đến, trắng tinh khôi màu áo

Một vệt trăng trắng xoá hé từ mây

Ơi ngơ ngẩn vệt trăng mười bảy

Soi trinh nguyên chuỗi sóng hoá ngọc ngà

 

Em, vì sao rơi quá đỗi bất ngờ

Nối xanh thẳm với nghìn trùng gần gụi

Ta ngu ngơ, biển thì rất vội

Cát bỗng mềm, chân ướt

Thuỷ triều dâng

 

Em bên ta

Tóc bay, vai gầy là rất thật

Như ai vừa đốt những cành phi lao khô cháy rực

Khơi than hồng bên đêm biển… và em.

 

CHIÊM BAO ĐẤT MẸ

 

Trong cơn mơ con có tiếng sấm nguồn lay dòng sông thức dậy

và cơn giông ập đến mịt mùng

cả xóm làng không tìm ra đốm lửa

cơn bão tràn qua ngành ngọn tơi bời…

 

Cơn mơ đưa con về đất mẹ một thời

ngày con sinh ra làng nước chiến tranh rồi

cha ra đi giữa đêm rền tiếng súng

và biệt tăm từ ấy không về

 

Con lớn lên bên mẹ giữa sắn khoai và lửa

giữa những tiếng nổ ngất trời

mẹ ơi!

có những tiếng nổ giữa đêm cuối năm tuổi thơ con ngỡ là pháo tết

và những ngày đầu năm chẳng trọn vẹn là xuân

ngày ly loạn mẹ xách bánh chưng

con mang bánh tét

bỏ lại cành mai còn những nụ xanh rờn

mẹ ngắt vội mấy lá trầu còn ướt đẫm sương

những lá trầu đêm qua còn giật mình hốt hoảng

trên thân cau nham nhở vết đạn găm!

 

Một mùa, một năm…

mẹ đếm tháng ngày trên ngón tay gầy guộc

lo ngọn cỏ tranh chừ mọc lút thềm

cả khoảng đời chỉ một điều mẹ nguyện

hạt muối bình yên quý hơn ngoc hơn vàng!

 

Đêm quờ tay chạm đất ẩm vách hầm

giấc mơ con vời vợi cánh đồng trăng

mẹ ơi!

chòm sao Lưỡi Cày chếch ngang trời sáng rực

soi vật vờ lau sậy mảnh ruộng hoang

những chú bác áo nâu cứ biền biệt bỏ làng

bao năm rặng tre cúi đầu đứng lặng…

 

Cơn mơ đưa con về ngày đất mẹ hân hoan

sân ga làng tiếng còi tàu vang vọng

người làng hóa trẻ thơ khản giọng hò reo

ngày như thể chiêm bao

đêm làng thức những mảnh sân đỏ nến

tạ đất trời mầu nhiệm cuộc bình yên

 

Mưa tháng ba rơi hạt nắng đoàn viên

những dì những o giặt áo trận phơi lên bờ giậu

chiều bến sông nước mắt đẫm nụ cười

đàn chim về chao nghiêng biền bãi

hoa bí vàng tươi rực rỡ dưới mặt trời

 

Cơn mơ đưa con về dòng sông đêm hội

những chiếc đèn hoa sáng rực giữa dòng

bên miếu cũ cây sen còn đổ bóng

mẹ vẫn gánh trầu chè ngồi bán chợ chiều

sông vẫn xanh lẳng lặng con đò ván

cô gái làng bên áo lụa hồng nón trắng

tinh mơ còn gánh rượu qua làng…

 

KÝ ỨC CÁNH ĐỒNG

 

Tôi bỏ lại giữa cánh đồng mù mịt khói

Tuổi thơ cháy xém cánh diều

Tôi tìm nhặt giữa tro than của cỏ

Thứ đồ chơi vỏ đồng nóng bỏng bàn tay!

 

Đất hoang vắng những đường cày

Tôi tìm chú nghé lạc bầy, bị thương!

Bầy chim báo mùa về từ hướng núi

Bay ngang đồng dừng cánh, lo âu…

 

Nhớ buổi ra đi cha mặc áo nâu

Băng qua đồng chiều sương mờ mịt

Gói hành trang chỉ mo cơm nếp

Những hạt nếp mẹ chắt chiu cất giữ mấy mùa

 

Còn những hạt giống cuối cùng mẹ đem treo giàn bếp

Cùng những gàu tre, lưỡi hái, lưỡi liềm…

 

Mắt nhòa trông cánh đồng đêm

Sao Hôm dãy núi – mây đen cuối trời.

 

DƯƠNG ĐỨC KHÁNH

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *