Vanvn- Mỗi lần đi sai không đủ thời gian quay lại// Ngã tư đèn đỏ bật lên/ Già trẻ, lạ quen, sang hèn… đều dừng// Đường đời không có đèn tín hiệu/ Biển chỉ dẫn chẳng ghi dòng cảnh báo/ Mình tự nhắc mình đến ga cuối mới dừng chân

Mỗi lần đi sai không đủ thời gian quay lại
Ngã tư đèn đỏ bật lên
Già trẻ, lạ quen, sang hèn… đều dừng
Đường đời không có đèn tín hiệu
Biển chỉ dẫn chẳng ghi dòng cảnh báo
Mình tự nhắc mình đến ga cuối mới dừng chân
Trẻ thơ mất ba năm để học nói
Lúc trưởng thành dành cả đời để học cách lặng im
Lặng im nhớ. Lặng im quên. Lặng im đi qua bão tố
Những cung đường loang lổ vết xe cào nát hết dịu dàng
Tại đa mang nên tự đốt mình khiến lòng bỏng rát
Mái chèo khua khoan nhặt bỏ tiếng thương trên bến mơ hồ
Thu đã qua rồi
Em cất mùa vàng minh chứng một thời cuồng nhiệt
Tàn thuốc rơi gió thổi đám lá cháy bùng lên
Trời mùa đông xám xịt
Đồng tro nguội ngắt
Màu thu ngọt ngào mê đắm nồng say nát dưới gót giày
Anh gọi tên giấc mơ mùa lá úa
Em gọi mùa đổ vỡ dù chúng mình chẳng nói chia tay
Đừng vin vào cơn say trong buổi chiều hoàng hôn hấp hối
Một nửa sự thật vẫn là giả dối
Em tự thức lòng mình nhận ra mặt trái tình người
Chiếc mặt nạ rơi, phía sau gương mặt cười niềm vui rách nát

Mất hằng nghìn năm con bướm mới cất cánh bay lên
Con người cũng phải trải qua rất nhiều năm
Mới biết khóc cười cùng thế gian và yêu thương đúng cách
Vậy mà chiều nay có người đàn bà lẻ loi ngồi khóc
Tự trách bản thân đã tin lầm nơi và nhớ cũng lầm người
Làm sao chờ nghìn năm nỗi buồn vơi, nước mắt rơi hoá thạch!
Khi hoàng hôn buông
Ánh sáng nhường bóng đêm trườn len từng con ngõ
Loang lổ bức tường tựa khuôn mặt phố đen trắng vui buồn
Sau những ô cửa có giấc mơ lành nguyên hay đổ vỡ
Có hạnh phúc bình yên đi ra từ khổ đau bão tố
Bình minh lên ngày mới lại bắt đầu….
Đừng dối lừa nhau
Rằng kiên trì và mặn nồng luôn luôn đồng nghĩa
Chẳng có con đường nào thẳng băng không lối rẽ
Trốn làm sao khỏi sợi nắng mong manh
Lý trí bảo chạy nhanh nhưng lòng đi chậm lại
Chạm vào thu khắc khoải, sợ đông sang hoang hoải những mùa dài…
Em gửi anh một chút gia tài
Cóp nhặt tháng năm dài mệt nhọc
Đôi lúc muốn buông xuôi
Con chuồn chuồn đập cánh giữa chơi vơi
Không cất mình để bay lên cao vút
Sợ nắng hè thiêu đốt. Sợ giông tố mưa sa…
HÀ NGUYÊN