Vanvn- Nguyễn Thị Thanh Thuỷ hiện là cô giáo dạy học tại Hải Dương. Cô đam mê viết, gắn bó với quê hương, với nghề dạy học và học trò, đã có bài in trên nhiều báo, tạp chí trong và ngoài tỉnh.
Cây bút trẻ Nguyễn Thị Thanh Thuỷ mới bắt đầu sáng tác từ tháng 3.2020. Đầu tiên muốn thử sức mình, sau này thấy yêu và đam mê thực sự. Thủy chia sẻ rằng, đam mê viết lách không đem lại cho cô nhiều tiền bạc, vật chất nhưng nó cho cô niềm quê kiêu hãnh. Là một người xuất thân và lớn lên từ cây lúa, những bài viết của cô lấy đề tài từ nông thôn, gia đình. Thủy viết về những thứ xung quanh gần gũi như: mùa cá rô đồng, mùa thị vàng, quê hương Hải Dương trong những ngày đổi mới… Những bài viết của cô nặng lòng về gia đình: cha, mẹ và tuổi ấu thơ trong trẻo đã qua. Trong những ngày cuộc sống bộn bề, nhiều lo toan, hối hả, bước chân Nguyễn Thị Thanh Thuỷ cứ muốn tìm về…
TRƯƠNG THỊ THƯƠNG HUYỀN giới thiệu
NGÕ CŨ
Tôi đã bước qua bao mùa nắng, mùa mưa. Chân tôi đi trên muôn nẻo đường có bằng phẳng; dốc đá, gập ghềnh. Có khi nào thấm mệt, tôi bất giác nhớ về ngõ cũ xa xưa?
Không ít người hỏi tôi: Sao cứ quẩn quanh với những gì cũ kĩ, đã qua. Ừ thì đôi khi tôi cứ muốn làm kẻ gàn dở lần theo miền kí ức xa xăm, trở về với tháng ngày thơ bé; tìm lại nụ cười trong veo của tôi, của bạn còn vương đâu đây dù chỉ là trong tâm tưởng. Ngõ cũ dấu yêu, xin một lần trở lại!
Ngôi nhà của gia đình tôi xinh xinh nằm tận sâu trong ngõ. Làng tôi gọi ngõ bằng một cái tên thân thương, gần gũi: Ngõ Nhớ. Cái tên hay một lời nhắc nhở cho mỗi ai xa quê luôn nhớ về nơi đã sinh ra; nơi bố mẹ mỏi mắt mong chờ.
Tôi còn nhớ, ngõ ngày ấy là con đường đất bụi ngoằn ngoèo; trơn ướt mỗi khi những cơn mưa kéo về giăng lối. Ngõ hẹp mà đẹp lắm, để thương cho người đến, để nhớ cho người đi. Dọc hai bên là hàng râm bụt đỏ rực đơm bông; hàng cây sum suê san sát rợp mát cả con đường, nghiêng bóng xuống mương.
Đầu ngõ đi vào là lũy tre xanh rì mát rượi. Lũy tre ôm ấp làng tôi; làm bạn với dân quê tôi bao mùa mưa nắng, bão giông; quạt mát tuổi thơ tôi mỗi buổi trưa hè oi ả, chói chang. Cùng tháng năm, cùng người dân quê tôi trải qua bao mùa cưới; mùa nhớ mùa thương, hẹn thề, lũy tre đứng đó như người mẹ già ánh mắt xa xăm dõi đứa con xa trở về.
Nhiều khi tôi thử cảm giác tìm về với tuổi bé thơ, đôi chân bước chầm chậm trên ngõ nhỏ yêu thương. Làn gió dạo chơi đưa tôi quay về với những hoài niệm. Ngõ Nhớ đã in hằn bao bước chân tôi, đếm sao cho hết.
Tôi lẫm chẫm từng bước đi cũng chính nơi này. Con đường nơi tôi rảo bước tới trường; nơi tôi và chúng bạn dệt lên ăm ắp kỉ niệm ngọt ngào: những lần cùng nhau chơi trận giả, trốn tìm; cùng nhóm lửa rơm nướng bắp ngô non. Năm tháng vô tình trôi đi mãi. Những người bạn xưa giờ chỉ đôi khi được gặp lại, ai nấy chẳng hồn nhiên, chẳng cười giòn tan như tuổi thơ bé năm nào. Vậy mà ánh vẫn nhìn nhau trìu mến, thân thương. Kỉ niệm xưa đong đầy nơi ngõ cũ.
Mỗi lần qua ngõ, tôi không tránh khỏi ngậm ngùi: một chút nhớ, một chút buồn, một chút bâng quơ khó diễn tả thành lời. Tôi nhớ như in, ngày còn bé xíu, mỗi lần mẹ đi chợ xa tôi lại chạy ra ngóng nơi đầu ngõ. Chợt dáng mẹ thấp thoáng xa xa, lòng tôi sung sướng, hân hoan rồi chạy lon ton tới ríu rít hỏi thứ quà mẹ mua về. Mẹ nhìn tôi trìu mến, mắng yêu con gái nhỏ:
– Bố cô, chỉ hỏi quà là nhanh.
Những món quà mẹ mua về đơn giản lắm: quả thị, cái bánh chưng, vài thanh kẹo… nhưng tôi trân quý vô cùng. Tình mẹ dạt dào, ấm áp biết bao bên những cái tưởng chừng đơn giản, bình thường. Ngõ nhỏ in hằn bước chân một đời mẹ ra đồng vất vả mang về hạt thóc, mớ rau xanh nuôi tôi ăn học bằng bạn bằng bè.
Ngày tôi lên xe hoa theo chồng về xứ lạ cũng qua ngõ nhỏ dấu yêu. Mẹ đứng cổng dõi theo con gái cho đến khi tôi lên xe rồi khuất dần. Mẹ khóc… Một đời mẹ gắn liền con ngõ thân thương. Cái lam lũ vất vả mang tuổi xuân mẹ đi xa.
Mẹ giờ đã có tuổi, mỏi mòn chẳng bước được như xưa. Mỗi dịp về quê, nhìn từ xa, tôi như thấy dáng mẹ hao gầy trước ngõ. Mẹ đứng đó, chờ đợi con gái xa quê về thăm cùng ăn bữa cơm chiều giản dị: cơm trắng, canh cua, cà pháo. Ngõ nhỏ in hằn kỉ niệm của mẹ, của tôi. Ấm áp, thân thương lạ thường!
Theo nhịp bước thời gian, nơi nơi đang ngày ngày đổi mới. Ngõ nhỏ bây giờ đã rất khác xưa. Con đường đất ngày nào giờ được đổ bê tông sạch sẽ. Hàng râm bụt rực rỡ đơm bông ; lũy tre xanh bao năm đứng đầu ngõ đợi chờ nay còn đâu nữa? Con đường giờ chợt nắng, chợt mưa. Trẻ con trong xóm ít rủ nhau cùng chơi trận giả, trốn tìm như đời mẹ cha thuở trước.
Quê tôi đã phát triển thật rồi. Người dân ấm no hơn trước, đồng ruộng dần thu hẹp. Mà chẳng hiểu sao tôi vẫn cứ hoài niệm về lại ngày đã xa . Thời gian ơi, xin một chiếc vé tuổi thơ để trở lại ngõ cũ năm nào; tìm về với buồn vui, thăng trầm của gia đình, bạn bè thuở trước. Nhớ lắm ngõ cũ của tôi.
Trong những ngày này, khi người người đang trong nỗi lo âu dịch bệnh lan tràn thì tôi lại tìm cho mình khoảng lặng tĩnh tâm. Trong cơn mơ, tôi về ngõ cũ….
RÔ ĐỒNG MỘT THUỞ
Cơn mưa ngang qua cho mùa hạ thỏa thuê khát thèm sau dài ngày nắng lửa. Mưa gột rửa bụi bặm. Mưa tưới tắm cỏ cây. Vạn vật reo vui. Lòng người phấn khởi. Mưa tạnh. Chân vui bước dọc con mương, ngắm cánh đồng bát ngát. Giọt nước li ti trên nhành cỏ làm mát bàn chân. Tôi đưa mắt chú ý đến chú cá nhỏ theo nước ngược lên đang di chuyển trên thảm cỏ xanh phía trước. Ôi! Mùa cá rô đồng.
Thời chúng tôi ngày ấy, cá rô đồng chẳng lạ lẫm gì. Tôi còn nhớ vào những ngày hè tháng sáu, trời nắng hầm hập như nung như đốt, chẳng ai bảo ai, mỗi đứa xách cái giỏ ra đồng móc cua, bắt cá. Đưa tay thọc sâu vào trong lỗ là y rằng móc ra được đôi ba chú cá đang ẩn nấp trong đó.
Chúng tôi cũng đáo để ra trò. Chỉ cần phát hiện ra khúc mương động đậy dưới nước là bảo nhau be bờ, tát cạn rồi xúm vào bắt. Chốc chốc được cả một mớ cá rô tươi roi rói, nhảy tanh tách trong giỏ. Chao ôi! Nhìn thích ơi là thích. Những người bạn năm ấy giờ đã mỗi đứa một phương. Năm tháng vô tình. Dòng đời tất bật. Mà kỉ niệm ngày nào còn đọng mãi trong tim. Mùa cá rô đồng.
Đầu mùa mưa, đàn rô con thích thú chạy ngược theo dòng nước, bơi vào con kênh rạch nhỏ. Đám trẻ chúng tôi lại xúm xít ngắm nghía đàn cá bơi và hô lên nghe chừng thích thú lắm:
A! Cá rô kìa.
Tiếng cười giòn tan hòa cùng tiếng gió rì rào trên vùng quê nghèo đến tận giờ tôi chẳng thể nào quên.
Bắt cá sướng tay nhất vào cuối mùa mưa. Sau những cơn mưa lũ lượt kéo về, cánh đồng mênh mông màu trắng bạc. Rồi cạn dần đọng thành những vũng nước nhỏ. Chúng tôi đã chờ lâu lắm rồi. Mỗi đứa một chiếc giỏ trên tay, chọn cho mình vũng nước.
Oà! Bao nhiêu là cá. Cảm giác cá khắp nơi chạy vào trong vũng nước này. Tuyệt diệu làm sao! Tất cả say sưa bắt. Đến trưa, mỗi đứa xách giỏ cá đầy ích mang về. Chân vui nhảy bước trên đường. Cá nhảy tanh tách trong giỏ. Lòng hân hoan, vui sướng. Người vui nhất có lẽ là mẹ. Khuôn mặt rạng ngời, mẹ xoa đầu tôi, khen tấm tắc:
Chà! Út của mẹ giỏi lắm nha!
Tôi đổ cá ra chiếc chậu khá sâu để chúng không nhảy ra ngoài. Ô kìa! Đàn cá xúm xít di chuyển trong thau nom vui mắt quá! Cá rô đồng không to lắm, chỉ bằng ba ngón tay cái đổ lại nhưng mà khỏe lắm và rất nhanh. Thừa cơ hội là chúng nhảy ra ngoài và thoăn thoắt tìm lối tẩu thoát lúc nào không hay.
Da cá màu đen hoặc hơi nhạt một chút. Tạo hóa ban cho chúng bộ vây khá sắc nhọn như thứ vũ khí bảo vệ mình. Nếu bắt chúng không cẩn thận sẽ bị cứa vào tay gây chảy máu. Cá rô đồng có biệt tài lách rất nhanh, khỏe. Vì vậy, nhà ai không may bị tắc cống, chỉ cần thả vào đó vài chú cá rô to khỏe là vài tiếng sau cống được thông ngay như có ông tiên hóa phép màu.
Cá rô đồng là món ăn giàu dinh dưỡng, có thể chế biến thành nhiều món ngon như: rán giòn, nấu canh cải…. Mỗi món có hương vị riêng nhưng không kém phần hấp dẫn. Món ăn giản dị, rẻ và dễ kiếm nhưng hao cơm lắm. Chà! Chà! Mới ngửi hương thơm bay ra từ căn bếp, bụng thấy đói cồn cào. Tôi đánh tì tì vài bát cho thỏa thuê cơn thèm, chẳng biết no là gì. Món ăn đậm đà chất quê ấy với tôi có giá trị cho đến tận bây giờ dẫu thời gian vô tình, dòng đời thay đổi. Đó cũng là ân tình tôi dành trọn cho quê hương.
Chiều chiều dạo bước dọc cánh đồng quê. Cánh đồng xưa vẫn còn đây. Mà chẳng lấy nổi một chú cá bơi. Những bình thuốc sâu đã đổ xuống cánh đồng quê tôi làm đất mẹ không còn trong lành như trước. Có lẽ, lũ cá đã hoảng sợ lắm và rồi chẳng dám sống ở nơi này. Nuối tiếc quá! xót xa cho món quà tuyệt diệu mà thiên nhiên đã ban tặng con người. Bây giờ còn đâu?
Đôi lúc, thèm lắm món ăn quê bình dị này, tôi xách làn ra chợ làm lấy nửa cân về nấu canh rau cải. Dù chế biến thế nào chẳng thể sánh nổi với vị cá tự nhiên vừa ngọt nước và chắc thịt. Ai cũng có thể phân biệt được cá tự nhiên và cá nuôi. Cá nuôi thường to hơn và béo múp béo míp, da cá màu xám, thịt bở và không được thơm ngon. Thỉnh thoảng, số hên mua được mớ cá rô đồng tự nhiên, cảm giác vui sướng lắm. Hôm đó, cả nhà lại thưởng thức món ăn đồng quê đậm đà hương vị.
Trẻ con bây giờ không được xách giỏ bắt cá sau những ngày mưa. Với chúng, chú cá rô đồng trở nên lạ lẫm. Nhìn cánh đồng quê bạt ngàn sắc xanh bao phủ, tôi lại nhớ về những người bạn thuở bắt cá, chăn trâu. Những người bạn đã cùng tôi làm lên một tuổi thơ dữ dội. Giờ đứa nào đứa ấy đã có vợ, có chồng, có con. Mỗi lúc có dịp gặp nhau hàn huyên lại cười phá lên khi nhắc về chuyện cũ. Tôi nhớ cả nụ cười rạng ngời của mẹ mỗi lần xách giỏ cá nặng trên tay; nhớ tuổi ấu thơ trong veo như giọt nước mưa đầu mùa.
Tất cả len lỏi rồi ngự trị trong tâm trí tôi để ngay cả trong giấc chiêm bao tôi cũng luôn nhớ về. Tất cả, giờ đã trở thành hoài niệm. Đâu rồi đàn cá tung tăng bơi ngược con nước đầu mùa? Chỉ còn lại trong lòng tôi sự nuối tiếc khe khẽ xót xa… mùa cá rô đồng…
BẠN ĐỒNG HÀNH CỦA BỐ
Hoàng hôn rủ xuống. Bóng tối từ từ nhuốm màu cả khoảng không rộng lớn. Đường lên đèn, nhà lên đèn, ngõ lên đèn… Tôi hòa mình trong dòng người hối hả đi thật nhanh trở về tổ ấm bên mâm cơm ấm áp sau ngày làm việc vất vả. Mưa khiến mọi nhịp chuyển động chậm hơn. Nhất là những xe đạp thồ hàng nặng di chuyển trên đường càng khó khăn biết mấy. Tôi nhìn về phía trước thấy một người đàn ông đã có tuổi đang gồng mình đạp chiếc xe chở đầy rau quả đằng sau dưới trời mưa dày hạt. Cảnh tượng này khiến tôi nhớ về bố và chiếc xe đạp cũ kĩ ngày nào…
Chiếc xe đạp đã trở thành người bạn đồng hành cùng gia đình tôi từ lâu lắm, từ ngày tôi còn chưa có mặt ở thế gian này. Có được chiếc xe đạp ngày ấy ở cái xóm nghèo là sang chảnh lắm. Bố kể rằng, mỗi lần đạp chiếc xe mới toanh trên đường, bấm chuông kính coong một cái là bao ánh mắt nhìn theo, trầm trồ ngưỡng mộ, thậm chí đôi chút ghen tị. Thấy bố kể rằng, ban đầu xe có màu xanh dương nhìn khỏe khoắn và bắt mắt lắm. Qua bao tháng năm chạm nắng, chạm mưa, chạm gió, chạm sương, giờ nó đã phai màu. Cơ mà các bộ phận vẫn còn chạy tốt. Đôi khi có hỏng hóc chút xíu chỉ cần đi bảo dưỡng, sửa sang lại là đâu vào đấy, lại bon bon trên đường ngay được. Bố yêu và giữ gìn xe cẩn thận. Thi thoảng lau chùi rồi đánh rửa sạch sẽ, cẩn thận.
Cả đời bố tôi gắn liền với chiếc xe đạp cũ. Với bố, nó không chỉ là phương tiện đi lại mà còn là chiếc cần câu để kiếm bát cơm dẻo, hạt gạo ngon cho gia đình. Chiếc xe tung hoành nơi nơi, theo bố suốt cả một chặng đường dài của tuổi trẻ. Bố vốn dĩ là anh đổi thuốc lào. Ngày nào cũng như ngày nào, bố bắt đầu hành trình của mình từ rất sớm và kết thúc khi chiều tà đổ bóng. Chiếc xe lọc cọc qua khắp các huyện, thậm chí lên tỉnh, chẳng bao giờ biết mỏi mệt. Tiếng rao quen thuộc của anh đổi thuốc lào “Ai thuốc lào đê? Thuốc lào ngon nào!” đã trở nên thân quen với biết bao người mê vị thuốc lào Tiên Lãng thơm ngon.
Tôi còn nhớ lắm mỗi chiều đợi bố về ở lũy tre xanh đầu làng. Cứ thấy thấp thoáng chiếc xe đạp quen quen, bóng dáng lênh khênh hao gầy của bố là chúng tôi ùa ra tận đường to hô lên ầm ĩ: A! Bố về, bố về…
Tuổi ấu thơ của tôi là những ngày lon ton đón bố rồi òa lên vui sướng trước những món quà bố mang về: chiếc bánh quy, kẹo kéo…. Cảm xúc thật tuyệt vời đi qua đời tôi bao tháng năm, bao mùa mưa nắng…
Trên chiếc xe đạp cũ, bố đợi đón tôi sau giờ tan trường dưới làn mưa bụi. Chiều chiều, tôi lại áp chặt vào lưng bố và rồi cứ thế bố chở tôi đi khắp làng, khắp xã đôi khi chẳng để làm gì chỉ đơn giản dạo chơi, hóng mát. Những khoảnh khắc ngồi phía sau, được bờ lưng dài rộng của bố che chở mãi mãi là điểm tựa ấm áp trong lòng tôi, soi sáng mỗi bước tôi đi trên nẻo đường đời chông chênh, sóng gió.
Theo năm tháng chiếc xe của bố giờ đã già nua, cũ kĩ. Cũng như chủ nhân của nó tóc đã điểm sương, sức khỏe yếu dần. Bố tôi vẫn trân trọng, vẫn nâng niu chiếc xe đạp cũ lắm. Thi thoảng ông vẫn lau chùi và bảo dưỡng lại xe thật cẩn thận. Có lần tôi ngỏ ý mua tặng bố chiếc xe đạp mới để bố đi tập thể dục hàng ngày, thế là bố gạt phắt đi:
– Các con đừng mua. Bố không đi đâu. Bố chỉ thích chiếc xe cũ này. Nó còn dùng tốt lắm.
Với bố tôi, chiếc xe đã trở thành người bạn già cùng ông dệt nên bao kỉ niệm ; bước qua những thăng trầm của cuộc sống: buồn vui, sướng khổ. Và có lẽ, trong lòng bố, chiếc xe đạp cũ còn quý giá hơn bất cứ một phương tiện hiện đại đắt tiền nào.
Rồi một ngày như mọi ngày tôi trở về thăm gia đình. Lòng tôi miên man niềm hạnh phúc khi bước vào ngôi nhà thân thương đầy ắp kỉ niệm. Vừa bước vào cổng, trước mắt tôi là hình ảnh bố trầm tư bên thềm. Bố lặng người chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt buồn thiu. Mẹ kể rằng trong buổi đi thăm đồng, chiếc xe dựng ven đường vô tình bị ô tô đâm phải làm gãy nát. Xe hỏng chẳng thể cứu được và thế là lòng bố đau như chính bản thân mình đang mang nhiều thương tích. Bố buồn, mẹ buồn và tôi cũng buồn theo. Thương xe và thương bố!
Chiếc xe đạp cũ của bố đã và sẽ luôn là một phần trong gia đình tôi, dẫu giờ chỉ còn là hoài niệm. Tôi biết trong thẳm sâu trái tim, bố luôn dành vị trí đặc biệt cho người bạn đồng hành đã theo ông suốt bao tháng năm. Chiều nay, tôi cố công lựa chọn một chiếc xe đạp mới làm quà tặng bố mà sao đôi mắt bố vẫn đượm buồn!
PHẢI LÒNG MÙA THỊ
Khi phía đông chỉ mới ửng hồng một đám mây rất mỏng, một ngày mới bắt đầu từ rất sớm bằng bầy sẻ và mấy chú chào mào chào ríu rít trên vòm cây rậm lá đã lao xao. Ban mai hân hoan làm tôi tỉnh giấc.
Tôi đi đến bên cửa sổ đẩy khẽ cánh cửa, một làn gió nhẹ khẽ lướt qua đưa tới một mùi hương thân thuộc. Tôi mỉm cười hít căng lồng ngực cái mùi thân yêu ấy, mùi thị chín vàng, mùi của mùa thu yêu dấu. Tôi đã phải lòng mùa thị… Khu vườn nhỏ của nội tôi ngút ngát màu xanh của lá, pha chút gam màu vàng, đỏ của quả, hoa tạo lên bức tranh sắc màu sinh động. Trong vườn trồng đủ thứ cây nào là: vải, na, mít, hoa hồng, ít mùi tàu, hành lá và cây thị. Nhưng với cả gia đình tôi, cây thị cuối vườn chiếm vị trí thật đặc biệt.
Tôi đã phải lòng thứ quả quê ấy ngay từ lần đầu cầm nó trên tay. Đã trải qua bao mùa chín rộ, bao mùa ngát hương, mà sao cây chẳng chút cỗi cằn, vẫn xum xuê, trĩu quả. Khi cái cái nắng lửa của mùa lạ trốn đâu mất để nhường chỗ cho mùa thu với con nắng dịu dàng, cái gió heo may dài xao xác. Đó cũng là lúc mùa thị về.
Nhanh thật. Mới ngày nào quả thị xanh vẫn còn giấu mình trong vòm lá biếc, nay đã lấp ló quả chín vàng như vạt nắng mùa thu. Những chú chim ríu rít khắp nơi tìm về trái ngọt. Mùa thị vàng… hay chính tôi đã vàng mà phải lòng mùa thị.
Chao ôi! Thị nom đẹp mắt quá. Những quả thị tròn, căng mịn màng như da em bé. Tôi đặc biệt chú ý đến mùi thơm của nó. Thứ mùi thơm chẳng giống vị hương nào. Nó nồng nàn, quyến rũ. Nó đánh thức dậy mọi giác quan. Hồn ta ngất ngây. Lòng ta mê say.
Tôi nhắm mắt lại từ từ thưởng thức vị hương cho thật đã. Hương vấn vương trên vòm lá. Hương đậu trên tà áo mẹ. Hương sà trên chiếc mũ của cha…. Hương theo gió. Hương bay đi. Không gian ngập tràn sắc hương…
Nhìn những quả thị vàng rung rinh vòm cành lá biếc, tôi lại nhớ về thuở ấu thơ lung linh màu cổ tích. Tôi còn nhớ như in mỗi khi mùa thị về, lũ trẻ chúng tôi lại chọn đan cho mình chiếc rọ bằng len. Mỗi đứa cho quả thị vào trong chiếc rọ. Đi học, đi chơi đều mang theo mình. Đến tối đi ngủ lại treo quả thị trong màn. Mùi thị thơm cuốn theo làn gió từ chiếc quạt nan của mẹ, cùng lời kể ngọt ngào về cô Tấm thảo hiền đã đưa tôi vào giấc ngủ tròn ngon giấc.
Thị chơi được mấy ngày thì chín mõm. Tôi bóp quả thị cho thật nhũn mềm, cắn cho thủng một chỗ rồi mút. Làn nước ngọt ngào từ nơi đầu lưỡi rồi vào cổ họng. Phải ăn đến quả thứ hai mới bõ cơn thèm.
Với gia đình tôi, cây thị như một kỉ vật. Mẹ tôi kể rằng: Ngày trước bà yêu quả thị lắm. Lúc nào, bà để một quả nhỏ trong túi áo dù là đi chợ, đi đám cỗ.. . Khi thị chín rộ, bà hái ra cái rá rồi cho mọi người trong làng từ trẻ con, từ người lớn. Bà thường nói với mọi người: Bán anh em xa, mua láng giềng gần. Bà mong tình làng nghĩa xóm mãi keo sơn, đậm đà như cái nồng nàn của hương thị. Cả xóm ai cũng yêu quý bà.
Bà tôi đã bóng hạc xe mây về nơi cõi phật. Ngày còn sống, bà luôn nhắc bố mẹ tôi chăm sóc cây thật cẩn thận. Vậy nên, dù cho giờ quê tôi, cây thị đã được thay thế bằng những cây khác, có giá trị kinh tế cao. Nhưng bao năm nay, gia đình tôi vẫn chăm bón cây thật tốt để cho ra những quả thị vàng.
Cứ mỗi độ thu về, mẹ lại chọn một đĩa thị đẹp đặt lên bàn thờ thắp hương. Hương thơm nồng nàn quyện theo mùi nhang khói nghi ngút bay. Có lẽ, ở nơi nào xa xôi, bà sẽ vui lắm!
Có một thứ quả đồng quê mặc nhiên cố hữu trong lòng tôi suốt bao năm nay. Có một mùi hương tôi đã phải lòng bấy năm nay, sau bộn bề công việc, sau hối hả của dòng đời, tôi lại về quê thư thái, tĩnh tâm. Gió đưa tôi về mùa thu năm nào, giống như tôi phải lòng mùa thị…
NGUYỄN THỊ THANH THUỶ