Đoàn Văn Mật & Gạc Ma ngày sóng đỏ – Kỳ 1

Vanvn- Sau chuyến đi thăm Trường Sa năm 2015, nhà thơ quân đội Đoàn Văn Mật đã viết nên trường ca Sóng trầm biển dựng xuất bản năm 2018. Đây là dấu ấn quan trọng trên hành trình sáng tạo của Đoàn Văn Mật và góp tiếng nói trẻ trung, sâu lắng, bi tráng vào dòng thơ biển đảo Việt Nam. Nhân kỷ niệm 33 năm đảo Gạc Ma của quần đảo Trường Sa chúng ta bị quân Trung Quốc cưỡng chiếm (14.3.1988 – 2021), Vanvn xin trân trọng giới thiệu chương Gạc Ma ngày sóng đỏ trích từ trường ca Sóng trầm biển dựng.

Hải chiến Gạc Ma 14.3.1988 – tranh minh họa

Chương 2: GẠC MA NGÀY SÓNG ĐỎ

 

Biển dựng tầng đại bác

                            linh thiêng

                                      trầm mặc

                                                 cúi đầu

 

1.

Những ngôi nhà trắng

những nấm mồ trắng

trôi âm thầm trên tóc trắng mẹ tôi

Những bông hoa trắng

những con tàu trắng

đàn sếu bay qua cánh trắng ngang trời

 

Ba mươi năm, gió trắng tuổi đôi mươi

máu nhòa áo vẫn nguyên màu trắng

trắng nhớ thương

trắng lời hò hẹn

trắng như là mây trắng mãi không thôi

 

Trắng như là bài hát trong tôi

giai điệu trắng

lời ca cũng trắng

ôi, màu trắng làm ta chết lặng

trước bao la mất mát trên đời.

 

2.

 

Con đi đây. Mẹ ơi

đêm lay bóng hàng cây mất ngủ

đêm chìm xuống dải đồi không tiếng vọng

đêm nhô lên búp cỏ dựng ven đường

 

Đêm mơ hồ quanh quất ngọn đèn

bấc vừa khêu đã muội lầm lụi xuống

người bước hiu hiu dò lần ngõ vắng

khấu áo ướt đầm nước mắt thương con

 

Đêm lan ra chấp chới ngọn đèn

xin bình yên mái nhà của mẹ

xin bình yên con sóng cuối chân trời

xin bình yên những mặt người, bão tố

 

Những người lính trong đêm lặng thầm rời đất mẹ

tiếng còi tàu dựng dậy một trùng khơi

biển trao lên tiếng chim cô lẻ

hơi mặn dâng, mặt nước phả khê nồng

 

3.

 

Những người lính lần đầu rời đất liền

ngả mũ chào quê hương

im lặng nhìn hàng cây cuối bãi

bóng đổ phía chân trời xa ngái

 

Im lặng…

nhìn ngọn núi

hình chông, mác vươn lên cao mãi

hình ngựa, hình rồng, hình thuyền, hình trứng…

trải dài

 

Im lặng…

nhìn những ngôi nhà mái tranh, mái ngói

trông ra phía biển

đêm ngày cửa mở

những ô cửa như mắt nhìn của mẹ

dõi theo từng đứa con mình

lênh đênh trên sóng

chờ đợi và hi vọng

ngày về

 

Im lặng

nhìn dòng sông nước chảy xa nguồn

những khóm lục bình

hoa tím buông đêm

những gốc cây trôi từ rừng

đến cửa biển bỗng bật chồi thao thức

thao thức cả những con thuyền rách

mảnh lưới nghèo buông xuống

nhăn nheo

vớt lên toàn rong rêu

vẫn cần mẫn cuối sông, cửa bể

vẫn cần mẫn như cuộc đời của mẹ

năm tháng quanh co nơi khúc sông buồn

 

Im lặng

nhìn những con tàu về từ ngư trường

gặp tàu ra rộ lên lời chúc

cho chân cứng nước mềm

chắc tay súng giữ gìn biển đảo

cho tàu ra khơi không gặp bão

vượt nguy nan khi đối mặt quân thù…

 

Im lặng

nhìn vào lòng mình

vẫn một mái nhà tranh

vẫn một ngọn đèn đêm

vẫn bóng mẹ

nhớ con chạy ra sân vấp ngã

tay trầy, áo rách

lại trở vào nhà

lại ra đầu ngõ

ra hay vào cũng một bóng đơn côi

 

– Con đi rồi, con sẽ về thôi

đời mẹ hằng mơ thấy biển cuối chân trời

nay con ra với biển

thỏa làm người trai

theo dòng máu cha mình đánh giặc

biết gánh trên vai đất nước

ra để thỏa giấc mơ đời mẹ

nay đã về trong con

 

– Con đi rồi, con sẽ về thôi

mẹ ơi!

hãy vui lên những lúc con không ở nhà

hãy nghĩ con đang công tác xa

hãy cất dùm con chiếc áo phơi ngoài đầu chái

để khi về con mặc lại

để khi về con mặc làm áo cưới

đón nàng dâu cho mẹ

sinh cháu cho bà bồng bế

 

– Con đi rồi, con sẽ về thôi

sẽ giúp mẹ gặt mùa lúa mới

sẽ sửa lại ngôi nhà

từ khi vắng cha

nắng sôi, mưa xói

mái ngói lâu ngày đất hóa

chiếc giường lâu ngày mọt nghiền sắp gãy

cánh cửa lâu ngày ải mục

không giữ được ngôi nhà khi giông bão chờm qua

 

– Con đi rồi, con sẽ về thôi…

về với sớm mai nắng cong vòm trời nhỏ

về đón bình yên nụ cười của mẹ

xa xăm tựa bóng cõi người

 

Những người lính lần đầu rời đất liền

cầm trên tay chiếc khăn mùi xoa

thơm mùi con gái

giữa nền trắng có hình đôi trai gái

có hình hai trái tim lồng nhau

đỏ thắm

từng gân chỉ, đường thêu

mềm mại

như trong đó ngàn lời chờ đợi

vạn nỗi yêu thương

nhung nhớ

khôn cùng

 

Những người ra với biển

mang theo củ sắn, dải khoai

mang theo hạt mầm cây trái

ước mơ trồng trên đảo

ước mơ gieo lên đảo

ước mơ xây nên đảo

sao cho thật giống quê mình

dẫu không bàn tay mẹ, tay em

thì cây vẫn xanh

với hoa thơm và quả ngọt lành

như vườn cây của mẹ

 

4.

 

Giữa trùng khơi

ngày lên sừng sững

mở cửa nhìn ra biển

nước xanh rờn rợn chân trời

sóng tấp mặt người chếnh choáng

những cột mốc sừng sững

những cột mốc ngà ngà trắng

những mặt người ngàn năm viễn tượng

dào dạt đổ về

 

Nắng chia đôi bóng người

gió chặt đôi giọng nói

 

Tôi đang nghe

biển gọi

 

Tiếng thiết tha, tha thiết nguồn cội

vọng từ cột mốc biên cương:

 

– Có thể

ngày mai nơi này sẽ là chiến trận

biển xanh đỏ máu

những người lính ngã xuống

trái tim mở ra xán lạn

ôm vào lòng chữ S mênh mông

ôm vào lòng mái nhà của mẹ

 

Trái tim mở ra con đường

bốn ngàn năm bước tới

 

Tôi đang nghe

biển gọi

giọng thuyền trưởng vang lên:

 

– Tất cả chuẩn bị sẵn sàng

cho ngày mai vào đảo

phải vào đảo trước khi trời sáng

phải vào đảo trước khi tàu giặc đến

phải quyết tâm cắm được ngọn cờ

phải giữ cho được ngọn cờ

trên đảo Gạc Ma.

 

5.

 

Tàu thẳng hướng Trường Sa

bằng tốc lực tối đa

thuyền trưởng lệnh

tất cả vào vị trí

hãy chợp mắt, nằm nghỉ

bởi ngày mai và những ngày sau nữa

có thể chúng ta không được phút giây này

 

Mỗi thời khắc lặng trôi

lại dội lên tin tức từ đảo

chúng đã kéo tàu đến

giàn trận

đâm va và khiêu khích

chĩa súng và thách thức

ngang nhiên xâm phạm chủ quyền

 

Trên tàu

những cuộc gọi khẩn cấp

lệnh truyền ra liên hồi

máy điện đàm kiệt sức

nóng ran.

Nhà thơ Đoàn Văn Mật

6.

 

Đêm

con tàu như mũi tên

trườn lên mặt biển

vầng trăng ướt trên đầu đỉnh sóng

một vệt sao băng cuối trời lặng thức

cơn ngủ đến mê man

thảng thốt

giấc mơ dựng phía quê nhà

 

 

Chiếc áo bỏ quên

mẹ chưa kịp giặt

vết ố lằn từ dây thép

đỏ một đường ngang ngực

 

 

Tiếng chim vọng ba hồi thảng thốt

hoa trắng rơi đầy tóc

lá xanh rụng ngập sân

 

 

Tàu mắc vào thiên la địa vọng

lửa trùm nòng súng

máu đẫm trùng khơi

 

 

Gương mặt em

bàng hoàng ngơ ngác

bóng đè tức ngực

nửa đêm

ú ớ

gọi chồng

 

 

trôi giữa bao la khoảng trống

nỗi đau tê dại mặt người

mẹ ơi

em ơi

tiếng gọi

loang dài mặt biển

 

7.

 

Mở mắt

trời chưa sáng

chúng tôi vội vàng lên đảo

chưa kịp chuẩn bị cho mình bữa ăn

chưa kịp hút xong điếu thuốc

chưa kịp đặt ba lô

chưa kịp trao lá thư

chưa kịp đưa quà quê từ đất liền cho bạn

tàu giặc dồn đến

vây quanh Cô Lin, Gạc Ma…

chúng dùng loa phóng thanh

hùng hồn, xảo trá:

“đây khu vực biển của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa

đây là đảo của người Trung Quốc

yêu cầu những người lính Việt Nam phải rút ngay lập tức…”

không ai tin được

đó là lời của những người anh em

hữu hảo láng giềng

 

Mẹ thường nói với tôi rằng:

 

khi nhà tối lửa tắt đèn

hãy trông sang hàng xóm

 

Mẹ thường nói với tôi rằng:

 

Bán anh em xa

mua láng giềng gần

 

Mẹ thường nói…

tôi tin:

 

Chỉ đất nước mình mới thế

chỉ dân tộc mình mới thế

chỉ xóm làng mình mới thế

chỉ những người cùng sinh ra trong cùng bọc trứng

mới đủ sống chân thành

khi tối lửa tắt đèn

khi nhường cơm sẻ áo

 

Bỏ ngoài tai những lời bịa đặt

những đe dọa, chèn ép

những âu lo

những rập rình cái chết

người lính can trường ào lên đảo

cắm ngọn cờ của Tổ quốc mình

những đôi chân ghì chắc đá san hô

lấy thân làm cột mốc

lấy máu mình viết lên áo trắng

Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam

đảo

Gạc Ma, Việt Nam

 

Không thể làm gì hơn

quân giặc đã tràn lên

giương súng

điên cuồng nhả đạn

ôi Gạc Ma! Gạc Ma đẫm máu

thà hi sinh chứ không chịu mất đảo

thà hi sinh

để ngọn cờ đứng thẳng

bay lên trên Tổ quốc của mình.

 

8.

 

Chúng dùng súng bắn vào các anh

những người lính tay không giữ đảo

chúng dùng súng bắn chìm tàu

những con tàu vừa đi qua tâm bão

 

Chúng dùng dao chặt đứt ngọn cờ

chặt đứt cánh tay những người cầm cán

ngọn cờ bay trên tay người đẫm máu

ngọn cờ bay trên thân người ngã xuống

ngọn cờ bay trên súng đạn quân thù

 

Cánh tay này mất, còn cánh tay kia

mất cả hai tay trao đồng đội giữ

cờ vẫn bay trên tay người đẫm máu

cờ vẫn bay trong hồn người quyết tử

trong lòng người căm hờn ngút lửa

cờ vẫn bay trên những đòn thù

lạnh lùng và tàn bạo.

 

9.

 

Chúng mượn tình hữu hảo

để bắn người sau lưng

 

Chúng đưa lời anh em

để bắn người trước mặt

 

Chúng chờ người tay không

để đâm bằng lê, mác

 

Chúng mượn gió bẻ măng

để giấu đi sự thật…

 

10.

 

Nỗi đau vây bủa Trường Sa

biển nổi sóng tang thương

biển lặng im tiễn biệt

biển trổ những vòng hoa

biển dựng tầng đại bác

linh thiêng

trầm mặc

cúi đầu.

 

Chúng tôi ôm xác bạn trên tàu

áo bạn trắng nhòa đi vì máu

máu bạn thấm vào da thịt tôi

máu bạn chảy thân tàu lạnh toát

– bạn đi không lời từ biệt

có lẽ nào bạn chết thật bạn ơi!

 

11.

 

Lao tới Gạc Ma tìm xác bạn

tàu đắm rồi cột cờ vẫn dựng lên

máu ứa chảy, thịt da chằng vết đạn

xác bạn quây thành một vòng tròn

 

Mắt còn mở trừng trừng

uất hận hướng về phía giặc

 

Bao đêm rồi bạn không ngủ được

khi bóng tàu quần nát ngoài kia

bao đêm rồi bạn không được ngủ

trước bão giông gào thét tràn về

 

Nhìn mắt bạn lòng đầy quặn xé

không ai muốn tin vào phút giây này

cái giây phút bạn đi trong cái chết

căm phẫn, tủi hờn cột chặt đôi tay

 

Bạn vẫn nói chúng ta là người lính

đã ra đây, không tiếc máu xương mình

bạn vẫn nói đã là người lính

Tổ quốc cần thì cứ thế đi thôi

 

Hôm qua bạn nói với tôi

Trường Sa nắng đỏ

nụ cười thì xanh

đời ta hát khúc quân hành

đến khi bão đổ thác ghềnh

mới thôi…

 

ĐOÀN VĂN MẬT

(Còn tiếp)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *