Đến ngày gặp anh – Tiểu luận của Phạm Nhật Minh

Vanvn- Đối với nhiều bạn trẻ, Nhật Bản có lẽ nổi tiếng nhất với nền văn hóa manga (truyện tranh) và anime (phim hoạt hình) – mà ở đó thường có những chàng trai mạnh mẽ chiến đấu với quái vật, hay những cô gái trong sáng, dễ thương say đắm trong tình yêu.

Thế nhưng, nền văn hóa truyền thông mạnh mẽ ở đây cũng không thể làm lu mờ đi nhiều góc khuất vẫn còn đang tồn tại. Đó là việc nhóm dân số già chiếm đa số, hay vấn đề của những người trưởng thành đang kiệt sức vì làm thêm giờ, quả thật, việc ổn định cuộc sống ở đất nước Mặt trời mọc vẫn còn nhiều khó khăn. Và điều quan trọng nhất, tôi chắc chắn nguyên nhân cơ bản của những vấn đề này là do ý thức truyền thống mạnh mẽ; văn hóa Nhật Bản đề cao tôn ti trật tự, sự tôn trọng và hài hòa hơn chủ nghĩa cá nhân và sự thay đổi. Chính sự bảo thủ này đã khiến việc công khai hay bày tỏ sự ủng hộ đối với LGBTQ+ ở Nhật trở nên vô cùng khó khăn, bởi những nỗi sợ bị người khác hắt hủi và không chấp nhận. Tác giả Ryousuke Nanasaki đã đề cập đến chủ đề này trong cuốn tự truyện của mình mang tên: “Đến ngày gặp anh” – một “hành trình đến với hạnh phúc” kể về một người đồng tính nam tìm thấy tình yêu và cuối cùng là hôn nhân ở đất nước Nhật Bản hiện đại của thế kỷ 21.

Đến ngày gặp anh – Tự truyện của Ryousuke Nanasaki bản tiếng Anh

Ngay từ khi còn nhỏ, cậu bé Ryousuke đã trái ngược hoàn toàn với những bạn con trai “điển hình” khác: Cậu ghét thể thao, chỉ thích búp bê thay vì máy bay đồ chơi, và luôn tỏ ra nữ tính. Cậu không hòa nhập được với bạn bè, thậm chí còn là mục tiêu của sự bắt nạt chính vì thế, cậu luôn cảm thấy cô đơn trong suốt quãng thời thơ ấu của mình. Không những vậy, những người xung quanh – bạn bè, thậm chí cả giáo viên, luôn nói với cậu rằng “đừng hành động đáng yêu nữa” và “hãy đàn ông lên”, điều đó khiến cho Ryousuke tự thuyết phục bản thân rằng mình không xứng đáng có được hạnh phúc, những cảm xúc mà cậu ấy đang có là hoàn toàn sai trái; con trai chỉ nên thích con gái và ngược lại, còn cậu đang là một sự tồn tại không bình thường, và cực kỳ khủng khiếp.

Khi tác giả bước vào trường trung học, lần đầu tiên Ryousuke được kết bạn với những người bạn cởi mở hơn. Họ coi trọng Ryousuke; họ bỏ qua những gì tồi tệ mà anh từng bị gắn mác và không để tâm đến phong thái nữ tính của anh. Tuy nhiên, khi tác giả phải lòng những người bạn thân là nam, anh nhận ra rằng mình vẫn bị xiềng xích bởi những quan niệm giới tính bảo thủ, rằng anh chỉ được cư xử như một người bạn, không hơn không kém. Ngay cả khi Ryousuke bật khóc khi nhìn thấy người mình thích đi chơi với bạn gái, anh cũng không thể giải thích với bất kỳ ai lý do tại sao mình lại khóc, bởi lẽ “Việc thừa nhận rằng tôi đang thích một chàng trai sẽ khiến tôi trở nên quái dị?”. Không biết cách yêu thương bản thân mình, nên cuộc sống trung học những tưởng đầy màu hồng của tác giả đã nhuốm màu sợ hãi và đau khổ.

Khi Ryousuke vào đại học, cuối cùng anh ấy đã dám thừa nhận với một người bạn thân rằng mình là người đồng tính. Đây thực sự là một bước nhảy vọt về niềm tin, bởi tác giả tự nhủ rằng nếu bị chế giễu sau khi nói ra sự thật, anh sẽ nhảy cầu ngay lập tức. Nhưng không, người bạn này đã hiểu được sự bất an sâu sắc ấy và xin lỗi vì đã không hiểu hết nỗi buồn thời trung học, khiến Ryousuke nhận ra rằng sự tồn tại của anh không phải là một sai lầm, và anh xứng đáng có được hạnh phúc như bất kỳ ai khác. Dần dần, ngày càng có nhiều người biết được sự thật về Ryousuke và ủng hộ hơn, giúp anh có thêm niềm tin vào chính bản thân mình. Ở phần cuối của cuốn sách, Ryousuke viết về những mối quan hệ trong quá khứ và cách họ đã giúp anh ấy trưởng thành như một con người, cho đến khi anh gặp được người bạn đời hiện tại.

Mặc dù nhiều cuốn tiểu thuyết có thể đánh mất độc giả bởi cách kể chuyện dài dòng, cuốn sách “Đến ngày gặp anh” lại thu hút người đọc bởi chính những trang truyện kể. Cuốn tiểu thuyết là tập hợp của những cung bậc cảm xúc khác nhau: có những lúc buồn thăm thẳm, nhưng cũng có những đoạn đầy hy vọng, hài hước và hạnh phúc. Có những lúc cậu sinh viên Ryousuke nước mắt thành sông trước mặt người mình yêu, nhưng cũng có lúc ngại ngùng khi nhìn thấy sự nam tính của người bạn đi bên cạnh mình. Bằng cách đan xen những cảm xúc khác nhau thông qua những trang hồi ức, tác giả cho ta thấy anh cũng có cuộc sống và cảm xúc giống như một người bình thường khác mà thôi. “Đến ngày gặp anh” không phải là câu chuyện của một nhà hoạt động LGBTQ + đang đứng lên, mà giống sự trải lòng của tác giả với tư cách là một con người.

Ở phần cuối của cuốn sách, tác giả gửi lời cảm ơn bạn bè và những người đã đi qua đời anh. Để có được hạnh phúc hiện tại, Ryousuke hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng mình có thể tiến xa đến nhường này là nhờ có sự giúp đỡ của những người xung quanh. Bởi có những người bạn không đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, lần đầu tiên tác giả đã học được cách chấp nhận bản thân mình. Bởi dám cởi mở với những người bạn thân về giới tính thật của mình, tác giả nhận ra rằng anh không phải là một tồn tại tội lỗi, và hạnh phúc luôn mở ra với anh cũng như đối với những người khác. Ngược lại, khi Ryousuke kìm nén sự hỗn loạn của mình, anh ngày càng lún sâu hơn vào sự ghê tởm bản thân. Đối với tôi, “Đến ngày gặp anh” không chỉ đơn giản là câu chuyện kể về đời sống tình cảm trắc trở của một người đồng tính nam, mà ở đó còn chứa đựng một thông điệp mạnh mẽ: một trong những điều may mắn lớn nhất của chúng ta là có bạn bè và gia đình bên cạnh vào những lúc khó khăn hay buồn bã.

Vào ngày 10 tháng 10 năm 2016, một buổi lễ thiêng liêng – lễ kết hôn – giữa hai người đàn ông lần đầu tiên diễn ra tại Nhật Bản. Trong phòng chờ của chú rể ở ngôi đền Tsukiji Hongwanji là một đôi vợ chồng đang mặc haori và hakama. Bên ngoài căn phòng còn có những vị khán giả ấm áp, đó là bạn bè và gia đình, những người đã luôn ủng hộ họ trong suốt hành trình kiếm tìm hạnh phúc. Cái kết đẹp của Ryousuke Nanasaki với chồng mình là minh chứng rõ nét cho quan điểm: chỉ cần có đủ sự cố gắng và giúp đỡ, bất kỳ ai cũng có thể vượt qua những định kiến hà khắc của quan niệm truyền thống và chủ nghĩa bảo thủ để tạo lập hạnh phúc của riêng mình.

Chỉ với chưa đầy 200 trang giấy, “Đến ngày gặp anh” thực sự là một cuốn sách đáng đọc, bởi nó chứa đựng những điều mới mẻ bất ngờ về việc chấp nhận bản sắc giới tính của mỗi người – và hãy cứ tự tin để tiến về phía trước.

PHẠM NHẬT MINH

HÀ LAN HƯƠNG dịch từ bản tiếng Anh

 

Until I Meet my Husband

 

For many teenagers, Japan might be best known for their robust, animated manga and anime culture with manly guys fighting monsters and cute, maidenly girls falling in love.

Tác giả trẻ Phạm Nhật Minh

Unfortunately, the country’s robust media culture can’t eclipse the myriad of issues it has. From a dominant elderly population to masses of working adults burning out from overtime, settling into life in the Country of the Rising Sun is unexpectedly tough. Most importantly, I’m sure that the underlying cause of these issues are the country’s strong sense of tradition; Japanese culture praises order, respect, and harmony over individualism and change. It is precisely this conservatism that makes coming out or expressing support for LGBTQ+ in Japan so hard, as the fear of being rejected by others is magnified. The author Ryousuke Nanasaki touched on the topic in his autobiographical book Until I Meet my Husband – a literal “journey to happiness” as a gay man finds love and eventually marriage in modern, twenty-first-century Japan.

Hating sports, preferring magical girl figurines over toy airplanes, and always being feminine, child-Ryousuke was the antithesis of the “typical” boy. Consequently, the author never got along with his friends – he was even a frequent target of bullying – and felt extremely lonely throughout his childhood. After being told time and time again that he should “stop acting all cutesy” and to “man up” by his peers and even teachers, Ryousuke convinced himself that he didn’t deserve to be happy and that his feelings are plain wrong; boys should like girls and vise versa, so he is an unnatural, terrible existence.

As the author enters high school, he made friends that openly welcomes him for the first time. Ryousuke finally had people who appreciates him as person; they see past his terrible labels and ignores his feminine demaneor. Nevertheless, as the author falls for his male best friends, he realized that he was shackled by conservative gender conceptions, he is a boy, so he must stay as a friend and nothing more. Even when Ryousuke broke down crying after seeing his crush hanging out with his girlfriend, he couldn’t explain to any of his friends why he cried, as, “Wouldn’t admitting that I’m crushing on a guy make me a freak?” Without learning how to love himself, the author’s rose-colored high school life was tainted with angst and heartbreak.

When Ryousuke entered college, he finally admitted to one of his close friends that he was gay. It was a tremendous leap of faith, as the author stated himself that if the friend mocked him after coming out, he would have jumped off a bridge. But as she accepted his deepest insecurity and apologized for not fully understanding his sorrow back in high school, Ryousuke realized that his existence… wasn’t a mistake, and he deserves happiness as much as anyone else. As he came out to more and more people, the author gains confidence in himself and the people around him – confidence about his self-worth and others appreciating it. Towards the end of the novel, Ryousuke writes about each of his past relationships and how they have helped him mature as a person, all the way until his current soulmate and spouse.

Though some novels might lose their readers through lengthy storytelling, Until I Meet My Husband refreshes its audience through its episodic narration. The novel is a collection of essays: some are evidently angsty, but there is a myriad of hopeful, comedic, and happy ones as well. Student-Ryousuke might be crying rivers in front of his crush in one essay, but he might be embarrassed over seeing his friend’s manhood in the next. By interlacing various emotions via a diverse range of topical essays, the author was able to present himself as someone relatable; his daily life and emotions are hardly any different from others. As I read through Until I Meet My Husband, it didn’t feel like a LGBTQ+ activist making his stand, but more like a chance to view glimpses of Ryousuke the author as a person.

At the end of the novel, the author thanked his friends and exes first before his spouse. Though he is happy and fulfilled now, Ryousuke knows better than anyone that he could have only come this far thanks to the support of others around him. By getting to know friends that don’t judge books by their cover, the author had learnt to accept himself for the first time. By opening up to close friends about his sexuality, the author realized that he isn’t a sinful existence, and happiness is open to him as it is for everyone else. To contrast, when Ryousuke bottled up his turmoil, he only spiraled into a deeper swamp of self-loathing. To me, Until I Meet My Husband is not simply a recount of a gay man’s troubled love life, but it also contains a powerful message: one of our greatest blessings is to have friends and family to come to in times of sadness and trouble.

In October 10th, 2016, a holy partnership ceremony – the religious equivalent of a marriage – between two men was performed for the first time in Japan. Within Tsukiji Hongwanji temple’s groom’s waiting room lie two spouses with matching haori and hakama for the occasion. Beyond the room is a warm audience full of friends and family that have supported them throughout their journey to happiness. Ryousuke Nanasaki’s holy partnership with his husband is empirical proof that with enough dedication and support, anyone can overcome rigid dragons of old tradition and conservatism to reach their own happiness.

With just less than 200 pages, Until I Meet my Husband is an amazingly refreshing must-read about coming to terms with your sexual identity – and moving forward with it – in an incredibly conversative society.

PHẠM NHẬT MINH

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *