Vanvn- “Đến Pù Luông không chỉ là resort/ Được nhập hồn nghe đất vọng cồng chiêng/ Điệu luống điệu khèn xòe khặp rung ngân/ Mỗi bậc cầu thang mỗi bậc vào nguồn cội/ Chạm mây trắng cả nghìn năm hú gọi”. Không chỉ đắm chìm trong ái tình cô đơn khát khao dịu vợi, thơ Trịnh Oanh Lan còn hướng tâm thức cội nguồn, ngẫm xưa nghĩ nay, lắng lòng trước đại ngàn lịch sử mà tin yêu hương hoa tỏa thơm ngày mai: “Mấy trăm nghìn năm đại ngàn vạm vỡ/ Mùa xuân đến lại bạt ngàn hoa nở”.
Quê quán Thanh Hóa, Trịnh Oanh Lan sinh ra ở Bắc Giang, hiện đang sống làm việc ở Thanh Hóa, đã xuất bản tập thơ Em nhặt lại em.

ĐỠ
Sóng có sóng đỡ sóng
Núi có núi đỡ nhau
Bạn có bạn đỡ bạn
Người đỡ hồn ta đâu?
MỘT THOÁNG PÙ LUÔNG
Mấy trăm nghìn năm sừng sững Pù Luông
Tấm ngực lớn vùng đất thiêng hùng vĩ
Sông Mã thẳm sâu sợi dây đàn huyền thoại
Hồn đại ngàn muôn thuở hát tình ca
Trùng điệp Pù Luông mây trắng mở ra
La Hán, Thác Hươu, phố Đoàn, Lương Trung, Lương Ngoại
Tấc đất nào cũng rền vang chiến công của nghĩa quân Lê Lợi
Thành lũy kiên cường một thuở diệt giặc Minh
Giữa nắng nóng gió Lào về với Pù Luông
Đất đá dưới chân bỏng như than lửa
Những cơn khát cháy lòng khe suối nhỏ
Màu lân tinh đôi chút xém lá rừng
Nhưng ta vẫn tin sức sống Pù Luông
Mấy trăm nghìn năm đại ngàn vạm vỡ
Mùa xuân đến lại bạt ngàn hoa nở
Lại bạt ngàn cây lá tốt tươi
Lại ríu ran chim chóc níu hồn người
Lại thơm lựng cánh ong đầy mật ngọt
Đến Pù Luông không chỉ là resort
Được nhập hồn nghe đất vọng cồng chiêng
Điệu luống điệu khèn xòe khặp rung ngân
Mỗi bậc cầu thang mỗi bậc vào nguồn cội
Chạm mây trắng cả nghìn năm hú gọi
Níu chân về
Một thoáng Pù Luông
ĐÓN BẠN Ở RỪNG LÀO
(Kính dâng các anh linh liệt sĩ hy sinh trên đất bạn Lào)
Bốn mươi năm nằm lại rừng Lào
Xin đón các anh trở về đất mẹ
Bốn mươi năm các anh còn rất trẻ
Đạn giật bom rung sợi tóc chẳng đổi màu!
Đồng đội xưa chung một chiến hào
Nay gặp lại các anh chỉ là nước mắt
Cái võng, cái tăng lẫn trong màu đất
Chỉ dáng ngồi giữ chốt chẳng đổi thay
Các anh về Tổ quốc đỡ trên tay
Nâng vụn đất nâng mảnh xương giọt máu
Cánh đồng Chum mùa gió Lào nung nấu
Chớp xé trời từ ký ức bùng lên
Người còn tìm được tên
Người chưa rõ họ tên
Nhưng tất cả các anh chung một tên Người Lính
Dâng hiến máu xương cho từng trận đánh
Cho Tổ quốc bình yên ở phía chẳng có mình
Tên các anh trong hai tiếng hòa bình
Thành hoa trái cho lời ca tiếng hát
Phấp phới tung bay trong màu cờ Tổ quốc
Rạng rỡ nụ cười mãi mãi tuổi hai mươi.

HƯƠNG CỎ
Lâu lắm rồi vẫn chiếc lá đơn thân
Hương cỏ biếc nhiều đêm thơm ngào ngạt
Muốn ai đó đan vòng tay bỏng rát
Tung tăng reo thức dậy trái tim buồn
Hoàng hôn mang về gió bão mưa tuôn
Nhịp rung chấn ngập tràn xuyên thủng đất
Không đếm kịp điều gì đang lịm ngất
Khi nỗi niềm khô cháy gặp mùa xuân!
Thứ không tên khi buộc gió vào chân
Là sấp ngửa là dùng dằng khó tả
Một bờ vai ngỡ mình đang đói lả
Bỗng no say không nhớ nửa chừng xuân…
Mùa thu này cây cỏ hết đơn thân
Heo may buốt không còn run rẩy đợi
Lấp khoảng trống chênh chao mùa con gái
Thực một người
Không phải sấm dội đêm.
BIỂN TRẮNG
Nửa chừng thu lòng dạ chẳng hề nguôi
Muốn ai đó đến cầm tay thật chặt
Muốn biển trắng cháy trên môi đừng tắt
Mãi dâng trào nghẹt thở đốt người dưng
Em một lần qua lửa, giận rồi thương
Trách hoàng hôn đêm chập chờn vị đắng
Tóc thôi bay, nén lòng im lặng
Thấp thỏm chờ tia nắng cuối trời xa
Đem nỗi niềm chân thật hát tình ca
Khoe cúc áo lên men màu hạnh phúc
Từng nhịp tim rung ngân rạo rực
Như nhắc thầm ngọn cỏ khát vu vơ
Mùa thu này con chữ kết thành thơ
Vần điệu đẹp cồn cào vương lên má
Ai chẳng có sau cơn mê, đói lả
Muốn tận cùng biển trắng cạn giấc đêm
BIỂN CHIỀU
Một mình dạo biển Sầm sơn
Bỗng nghe tim dội sóng cồn khơi xa
Người đâu như bóng chim qua
Cứ biền biệt vắng cứ xa khuất tầm
Đợi nhau chỉ sóng ì ầm
Tay nâng hạt cát khát thầm trong mơ
Dấu chân không để lại bờ
Hình như ta cũng hoang sơ biển chiều.
BẤT NGỜ
Bất ngờ một trận mưa tuôn
Bất ngờ một tiếng hú buồn vọng đêm
Bất ngờ lạc một cánh chim
Bất ngờ lạc một nhịp tim giữa đời
Bất ngờ tan một bóng người
Cài trong cúc áo mà rơi lúc nào
TRỊNH OANH LAN