Chùm thơ Trịnh Bửu Hoài: Bao lớp người xương máu gởi nơi đây…

Vanvn- Con kinh mang mang miệt mài dòng chảy/ Cuối chân trời lồng lộng mây bay/ Đôi hàng cây xanh bờ lá vẫy/ Bao lớp người xương máu gởi nơi đây…

Nhà thơ Trịnh Bửu Hoài

LÀNG NỔI

 

Lênh đênh dọc bờ sông xanh

Những ngôi nhà trên mặt nước

Em tôi ngồi hong tóc mượt

Chạnh lòng thương chuyến đò xa

 

Biết bao mùa cá đi qua

Em như loài hoa soi bóng

Mặt sông mùa đầy lồng lộng

Vầng mây bay mãi không về

 

Chỉ vầng trăng tròn cơn mê

Em gối đầu thời thiếu nữ

Ước mơ hóa thành sóng dữ

Chận bước em lên bến đời

 

Sông đầy rồi sông lại vơi

Làng nổi lung linh bóng nguyệt

Trăng đầy rồi trăng lại khuyết

Em khuyết hoài nửa bờ tim

 

Làng nổi bây giờ lạnh im

Vầng trăng thẫn thờ soi bóng

Em bỏ lên bờ tìm mộng

Gặp chưa nửa mảnh tim hồng…

 

ĐI TRÊN KINH ĐÀO

 

Con kinh mênh mang đôi bờ sóng vỗ

Dẫn mạch máu hồng nuôi cánh đồng xa

Nơi sự sống là mùa hoa lúa nở

Sợi khói chiều hôm ấm bếp nhà

 

Con kinh mơn man tay em giặt giũ

Thả bụi đồng xanh thơm tóc rạ vàng

Đêm nay có một ánh rằm thiếu nữ

Biết còn ai đập lúa trong trăng

 

Con kinh riêng mang bao điều mơ mộng

Nhớ cành hoa tím vừa nở vừa trôi

Thương ai chọn bến gieo hình bóng

Dù đục hay trong cũng một đời

 

Con kinh mang mang miệt mài dòng chảy

Cuối chân trời lồng lộng mây bay

Đôi hàng cây xanh bờ lá vẫy

Bao lớp người xương máu gởi nơi đây…

 

ĐỜI CHIM PHÓNG SINH

 

Có phải là may mắn

Cuộc đời chim phóng sinh

Tuy không còn tung cánh

Ngút một cõi trời xanh

 

Chim vào lồng buồn bã

Đâu nghĩ có ngày ra

Thế mà chim được thả

Dù không thể bay xa

 

Chỉ một ngày trước miễu

Chim thoát chết mấy lần

Nhưng làm sao chim hiểu

Phức tạp của hồng trần

 

Người phóng sinh được phước

Kẻ bán chim được tiền

Chỉ mình chim suy kiệt

Dưới mái chùa thiêng liêng

 

Ai ngờ người lương thiện

Trở thành kẻ sát sinh

Tiếp tay nuôi tội ác

Bằng đời chim phóng sinh…

Tranh của Nguyễn Quang Thiều

HỒN LỤA

 

Có tiếng thoi rơi vào gió

Bàn tay ai rung sợi nhỏ

Thắt đáy lòng ta mối tơ

Trăm năm cột vào một thuở

 

Hãy quấn chặt đi hồn ta

Dẫu là sợi tơ rất mỏng

Bên khung cửi người dệt mộng

Còn ta cứ vấp tơ đời

 

Em dệt cho mình mơ ước

Của tuổi thần tiên trăng sao

Ta thấy trong bờ mắt ướt

Hoa nở rực vườn chiêm bao

 

Ta sẽ đi về phương ấy

Hồn lụa vẫn phất mùa xưa

Em kéo sợi vàng giăng bẫy

Ta nguyện treo mình đong đưa…

 

MỘT NGÀY

 

Chưa bao giờ quán cà-phê dày đặc như lúc nầy

Buổi sáng quán nào cũng đầy khách

Người ta đến đây quên luôn giờ giấc

Đốt những câu chuyện đời qua khói thuốc bay quanh

 

Chưa bao giờ quán nhậu nhiều như lúc nầy

Giữa trưa đã có người tìm say bên men rượu

Chiều đến tối như đàn ong bu vào dĩa mật

Mỗi cụm bàn có một cõi riêng

 

Tiếng chạm ly như khúc nhạc triền miên

Đưa con người từ bến thực sang bờ ảo mộng

Khi chếnh choáng thấy đời như cánh võng

Ru nhau về tìm giấc ngủ bình yên

 

Có người vào đây giải tỏa cơn ghiền

Ghiền bè bạn ghiền không khí vui bàn tiệc

Ghiền chút say để đứng lên làm xiếc

Mà chẳng bao giờ biết thẹn cùng ai

 

Những tên say tán thưởng những thằng say

Cùng đưa nhau bay trên mặt đất

Quán nầy xong kéo sang quán khác

Đến nửa đêm thành hảo hán mới ra về

 

Cũng đốt cuộc đời vào nỗi đam mê

Nhưng cơn mê đang hủy những gì ta có

Cứ tưởng bỏ ra số tiền nho nhỏ

Để tìm cuộc vui thật lớn ở trong hồn

 

Nhưng cuối cùng khi chạm mặt số không

Mới thấy mình trở thành cổ xe ì ạch

Khi cuộc đời trở thành manh vải rách

Cũng đừng mong làm được giẻ lau bàn

 

Đừng đốt thời gian đừng đốt nữa thời gian

Sáng quán cà phê chiều lân la quán nhậu

Khi tỉnh táo hãy nhận ra những gì tốt xấu

Bởi mỗi đời người rất ngắn cõi nhân sinh…

 

HỒN XANH CON CHỮ ĐẾN BẠC ĐẦU

Tặng anh Ngô Nguyên Nghiễm

 

Mở mắt chào đời thấy núi cao

Tiếng mẹ ru hòa cùng sóng vỗ

Tay bạt gió ngàn vùng châu thổ

Hơi thở mênh mông cõi biên thùy

 

Phù sa ướm đầy bước chân đi

Người lớn lên gót mòn phố nhỏ

Cuối trời xa vầng trăng vụt nở

Từng giọt vàng rơi xuống trang thơ

 

Dòng Cửu Long xanh ngút bến bờ

Núi đội mây bóng soi lồng lộng

Người mang chí lớn về phương mộng

Hồn xanh con chữ đến bạc đầu

 

Người vẫn đi dằng dặc bể dâu

Áo đỏ bụi hồng đâu quan ngại

Quê nhà mây trắng trôi trôi mãi

Bạn bè một thuở dấu chân rêu

 

Những trang văn gợi nhớ trăm điều

Chớp mắt đã cuối mùa tang hải

Người gói nghìn thu trong trang giấy

Để lại đời dấu ấn tài hoa

 

Từng dòng thơ đau đáu quê nhà

Ngàn trang sách trải đầy tình bạn

Người đồng hành qua bao năm tháng

Mỉm miệng cười ánh mắt trong veo…

 

MẸ TÔI

 

Mẹ tôi sinh ra trên cánh đồng phèn

Trắng ngọn cờ lau

Những hạt lúa ít oi ví như hạt ngọc

Cánh đồng vừa phát hoang

Ngấm dần mồ hôi khổ nhọc

 

Ngoại tôi mưa nắng lưng gầy

Áo vá ngàn sương

Mùa nước lên trắng trời gió bay

Cánh đồng hóa biển

Cả nhà ăn bông điên điển

Cùng củ co củ súng

 

Nước rút

Bùn lạnh ngập bàn chân

Trong cơn mưa phùn

Người đi gieo hạt

Tuổi thơ mẹ tôi gắn liền với đất

Lúa trổ bông trĩu vàng chưa kịp gặt

Giặc biên cương tràn sang cướp sạch

 

Bỏ lại chòi tranh hóa cột khói đồng

Ngoại tôi xuống xuồng bồng chống cưu mang

Lũ con dại xuôi dòng sông Hậu

Người ta nói đất lành chim đậu

Đất chẳng lành cũng phải trụ lại mưu sinh

 

Sức người biến cỏ cây thành gạo bắp

Sự mất mát rồi cũng có ngày bù đắp

Đất dữ hóa lành

Chim cò rủ nhau về từng đàn

Cùng hót bài ca khai hoang

 

Không thể cạn hơi khi chưa cuối cuộc hành trình

Ngực phập phồng thở cùng mặt đất

Hoàng hôn rồi cũng lặn dần vào đêm khuất mặt

Cho mọi người vui đón bình minh

Hoang mạc lùi dần

Mái nhà tranh khói lượn

Bếp ấm chiều xanh ngọt tiếng đàn kìm

 

Mẹ tôi lớn lên thành người thôn nữ

Xuôi ngược trên đồng phèn úa móng chân

Mùa nước nổi

Người thành ngư phủ

Cá tôm về quẫy lưới kết niềm vui

 

Ngày theo chồng mẹ đứng nhìn mái lá ngậm ngùi

Hoa ô môi rụng đầy sân như xác pháo hồng đưa tiễn

Mẹ tôi sang sông

Ngoại quẹt nước mắt cầu mong

Một bến nước trong cho đời con gái

 

Thời gian trôi đi không bao giờ ngoái lại

Chúng tôi ra đời trong mồ hôi của cha

Và nước mắt của mẹ

Những vị mặn cho đời thêm cứng cỏi

Tấm lưng còng nâng lũ nhỏ lớn lên

Mái tóc bạc phai cho tâm hồn các con thêm hương sắc

Quê hương bỗng dưng loạn lạc

Bỏ quê trôi dạt xứ người

Tấm áo lành cho lũ trẻ vô tư

Miếng cá ngon cho bầy con đang tuổi lớn

 

Cha tôi vất vả một đời không than thở

Quyết nuôi con ăn học nên người

Mẹ dành dụm từng đồng dồn vào sách vở

Bữa cơm đơn sơ chợt ngon tiếng trẻ học bài

Chúng tôi vào đời mở cánh cửa tương lai

Thoát kiếp nông dân xa đời lam lũ

Mùi rạ quê vẫn theo vào giấc ngủ

Ký ức ngày xanh ngập gió đồng bằng

 

Cha mất trước mẹ một mình thui thủi

Lũ cháu ra đời quấy bà những nụ cười vui

Đời mẹ không còn dầu dãi nắng mưa

Tuổi chín mươi mắt mờ song thưa

Những câu chuyện kể thường bắt đầu bằng hai chữ

Ngày xưa…

 

TRỊNH BỬU HOÀI

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *