Vanvn- Trần Thị Huê xuất hiện không ồn ào, phô trương. Thơ chị gánh vác những đằm lặng của người “đàn bà đã cũ”. Chị viết như để giải thoát khỏi ràng buộc của cuộc sống, để được là chính mình. Chị có những cuộc “vọc” chữ khá thú vị. Thơ chị là chuỗi dài các cuộc đối thoại giữa người đàn bà thơ với anh, với vạn vật xung quanh. Lúc nào người đàn bà thơ cũng chủ động tạo các cuộc đối thoại, muốn “nói với”, “nói cùng”, phơi bản thể mà tâm sự, giãi bày. Nói với anh, với vạn vật, thực chất là người đàn bà thơ đang tự đối thoại với nỗi đơn độc của mình. Đó là dạng đối thoại trong độc thoại. Đối thoại theo hướng “vô âm”. (HTA)

Dòng sông mang hơi thở
Gọi đêm gọi những chiếc lá nằm sâu.
Nơi con đường dài mưa phủ
Hương thơm nhớ về ngã ba chiều thắp đèn
Ngọn sáng, đủ soi khuôn mặt của em.
Trở giấc chiếc gối lệch bóng trưa
Gọi đêm tràn ra ngoài khung cửa
Con đôm đốm thắp đèn đi tìm dòng sông mang
hơi thở bình minh
Nắng dịu tắm khuôn mắt trái xoan
Tóc trôi khuất đôi mắt
Vá lành cơm khát
Gọi đêm như thể cung đàn nội tâm cháy một phần ba giấc ngủ
Lá chìm vô thức cuộn nỗi nhớ một lần đặt tay
lên ngọn sóng
vỡ oà
Nguội nhìn chiếc lá mằn tròn
Đọc câu chuyện buồn của người đi tìm con đường năm trước
Biển hoá dòng sông của đứa trẻ bước ra nhẹ hơn làn khói.
Ôm bãi cát vàng nghìn năm không hết
Gọi đêm neo vào lòng thấp hèn đặt bên vạt cỏ màu xanh.
Hoa tím tôn thờ tình yêu trong thành phố nhìn thời gian nhín lên
Trong đó có âm thanh của đêm vị ngọt của loài hoa sửa
Gọi đêm vỡ oà …
23/2/2016
Đặc đêm
Người khác ngồi vào chỗ này
Nghe tiếng khác của quy luật đã sống
Nhìn trời hốt tôi vào cuộc
Nhìn sự thật
Ở đây một miền đặc đêm
Một miền sâu trong nước
Nơi tôi gọi, nơi tôi thức
Nơi tâm linh vọng về
Nơi tôi trở thành thủ phạm
Lớp đất chung – số phận
Lớp đất cùng nghe
Tôi biết trống ngực tuột ra ngoài
Bất chợt về dưới nơi tôi ngồi vào chỗ này
Một hàng cây lầm lì
Nó nhìn tôi bằng năm ngón
Cùng nói với tôi câu vô hồn
Ở đây lạ mặt thường đặc đêm
Khiếp sợ
Đó là tiếng cào cào
Không phải thánh thiện như tình yêu của tôi
Dành cho một ngày trái gió
Đêm nào cũng vậy
Nghìn đêm chưa ai nói
Về kẻ gàn dở
Đi lỡ đường
Đi nhầm vào ngôi nhà hướng ra của sông
Bao lời trong ngày
Bao tiếng cầu an
Khi tôi ngồi vào chỗ này
Khi tôi ném quả còn vào chân.
6/2007
Đêm thừa ra ngoài
Đêm thừa ra ngoài
Vết chấm ngắn thừa ra ngoài
Bên trời tiếng ve lút đầu còn mỗi tiếng kêu
Khảm đêm thường như mặt nạ
Tiếng con mọt lạc đường bò xuyên qua chuyện buồn
Rơi vào cánh ve nhặt những lời quái dị
Đi như dáng mái chèo nơi dòng sông không một vệt
Không bờ không có hàng cây
Người chồm lên nhau dành dật
Người mỉm cười chen nhau hàm răng níu chặt
Tự lãng quên tự hỗ thẹn tự nhặt về
Những đêm thừa không chém nổi
Không thể biến hình ngọn cỏ
Ra đi khói từ mắt
Tìm nguồn cảm xúc múc lên từ đáy giếng
Đêm thừa ra ngoài
Giấc mơ đè cháy trụi.
Ngày 19/8/2007

Giấc mơ nhật thực
Tan trong hoàng hôn ý tưởng
Tan trong đám cỏ sợi gân
Tan trong khoảng đất thắp cho mình chiếc nôi
không tã lót
Nhìn lên trời
Vỡ mộng
Hoàng hôn thắp đèn
Của số nhà không điện
Con thằn lằn đêm
Những bàn chân cứ va vào nhau, cứ giẫm lên nhau, cứ tranh nhau
Còn đêm khuất dần
Thiếp đi tan hết những vay trả
Kẻ chì lại viết lên cành dương liễu
Phía ngọn dương còng mình là cát
Phía cát úp mặt là nước
Phía nước úp mặt là ý tưởng
Phía ý tưởng là ngôi nhà, phía ngôi nhà là chân trời
Mơ về tôi giấc mơ giấu nỗi niềm dưới gốc tóc
Giấc mơ nhật thực
Trời xanh.
2/2007
Nỗi nhớ của em căng buồm phía biển
Cánh rừng buông sương
Lắng nghe tiếng thở từ cây
Tiếng gáy của loài chim
Tiếng suối chồng lên nhau
Tựa như em chải chuốt luống rau
Tựa như khoảng cách của mùa đau lo nghĩ
Trái với chiếc áo ấp đêm
Hoa chặc chìu mở mắt
Luống rau khẽ tách từng ngọn lá
Trước ô cửa bao la
Trái tim không thể nào ví được
Áo xanh ấm mù sương
Áo màu xanh cất lời đơn giản
Soi được bầu trời
Giữ trọn bầu trời
Là tình không em
Là cái nhớ xa em
Tất cả gọn gàng
Anh xếp tương tư của mình cùng với bài thơ tựa hình chữ S
Điệp khúc giao mùa
Mưa đầy nỗi nhớ
Con sên quấn quýt
Kéo nỗi nhớ của em căng buồm phía biển
Khoảng cách – rừng – biên ải – mùa đau?!
6/2021
Chật
Những suy nghĩ của em có cũ bao giờ
Cách để dừng lại chậm chút
Cách để né tránh nhưng không tránh được
Giữa con đường không bóng người nhưng em vẫn thấy chật
Và ngày
Nắng không xuyên qua
Cách để an ủi khi nhớ về gốc sân
Mẹ ngồi hóng tin con
Nhặt đâu đó miền vui
Đêm thức
Ngày lặp lại
Thời gian đã mòn bánh xe
Đã già đi tình yêu
Đã hồng ngọn lửa
Nhưng tí tách trên điện thoại
Của ngàn vạn trái tim quan trọng hơn bữa cơm ngon
Cách ta sống chậm lại
Không phải là ký ức
Mà hi vọng em cùng anh ra phố
Con đường đến trường không còn gián đoạn
Và vườn rau có thể dài thêm
Một người trồng nhiều bàn tay đã hái
Cách chọn không cầu thị
Vườn xanh…
Mây không còn nói với em
Lớp mây xếp gọn gàng trong túi
Chỉ mình chiếc bóng tiễn đưa
Khoảnh khắc khác mùa và khác cả sự yếu đuối
Khác những cơn đau mà em biết
Mang hết thảy hạnh phúc của người nghèo, người giàu ví như hai sợi dây ngắn nhất
Cứ đo xem sợi nào dài nhất
Thế rồi tìm mãi chỉ còn lại nỗi im lặng vô thường
Mây là một cuộc hành trình ra đi
Theo chiều gió
Về cõi vô biên
Về với những điệu trầm buồn cách biệt
Mây được ví như một phép màu vừa trắng, vừa nâu
Vừa khác với bên má phải
Vừa lạnh lùng bên trái
Vừa thơm khoảng dài được sống
Vừa lành lặn những hình hài
Mây không còn nói với em
Những lời nói vội vàng
Những lần lầm lạc
Những bữa cơm muộn màng
Và những đồng tiền lẻ
Mua mớ rau khi cái nghèo không tài nào nhớ nổi bên em…
20/10/2021
Khóc dưới khuôn mặt của gió
Từ đâu không rõ
Một câu hỏi
Xanh
Một giấc ngủ đông về thiếu chăn
Nghiêng về nỗi nhớ hoàn lưu cơn bão đã làm khác đi sự bao dung
Đã vắt kiệt những đốm trắng
Lạnh đã trở nên ý nghĩa hơn
Cho ta nghĩ về thực tại
Để ai đó tìm cuộc tình ngắn nhất
Cưới đơn giản nhất
Hôn dài nhất
Bài toán được mở ra
Nhưng không được phép lấy con số thuận để chia
Khóc dưới khuôn mặt của gió
Ướm thử
Gió đã lắng nghe
Tiếng rít
Tiếng đổi mùa
Chẳng giấu giếm
Chẳng cầu thị
Chẳng ghen tuông
Mọi âu lo không một giây
Ngày thừa đi qua câu hỏi
20/10/2021
TRẦN THỊ HUÊ