Vanvn- Anh đã tặng em một giấc mơ// Có dấu chân của bao người thơ trên phố Nguyễn Du/ em nhìn kỹ những dấu chân đã cũ// Phía xa kia là Huy Cận, Chế Lan Viên, Thế Lữ…/ phía này đây mình cùng bước dưới lấp lánh muôn trùng con chữ/ bất ngờ kí tự rơi khiến em giật mình tiếc mãi giấc mơ

Tháng Giêng có một phiên chợ lạ Tây Ninh
Về đây ta lại gặp mình tuổi thơ bán quán
chợ tiên bán hàng đồng giá mỗi món một chiếc lá
Hàng khác nhau nhưng tiền là chỉ một
như tấm lòng kẻ bán người mua
mua yêu thương, lãi cũng là yêu thương
Ngày tình nhân anh đọc bài thơ cũ
Thời trai trẻ lời yêu đương cháy bỏng
bấy nay tứ bay theo người đến phương trời nào xa
Mười bốn tháng hai nắm tay em dạo phố hoa
bất chợt anh đọc bài thơ cũ
chẳng cho người mà cũng chẳng cho em.
Thí dụ tình yêu là căn bệnh
Anh đến như cơn bão cytokine
em không kịp ecmo can thiệp
Em tự hỏi đến khi nào khống chế được những cơn đau
ngày anh xa
em biết minh đã đến độ trầm kha

Anh đã tặng em một giấc mơ
Có dấu chân của bao người thơ trên phố Nguyễn Du
em nhìn kỹ những dấu chân đã cũ
Phía xa kia là Huy Cận, Chế Lan Viên, Thế Lữ…
phía này đây mình cùng bước dưới lấp lánh muôn trùng con chữ
bất ngờ kí tự rơi khiến em giật mình tiếc mãi giấc mơ
Từ chúng mình gặp nhau
“Em không dám đi mau
sợ anh chê hấp tấp”
Em là cô giáo dạy Tiếng Anh mang phong cách người Mỹ
sợ anh bảo chẳng khoan thai
thôi thì em đi chậm để chúng mình sánh vai
Giẫm chân trên vạt đất cày quê hương
Giòn tan kí ức ùa về vụn vỡ
hoảng hốt con dế mèn chui tọt vào giấc mơ
Cọng cỏ gà thõng thượt mắc vào chiều hờ hững
cụm mây cũ trôi qua miền nhớ
thớ đất cày lật ngược khoảng trời ấu thơ
Có nghĩa trang nào độc nhất một ngôi mộ không anh?
Khi chúng mình chưa được sinh ra
là lúc ông cha có mặt ở chiến trường Bình Long lửa đỏ
Mùa hè hoa phượng nhuốm khói bụi đen
năm một chín bảy hai – ba ngàn người chung một nấm mộ
nghĩa trang An Lộc – dấu chấm lửng giữa lòng đất mẹ ngàn năm!
TRẦN NHÃ MY