
Vanvn- Vàng A Giang sinh năm 1993, là cây bút thơ trẻ của Lào Cai. Anh đã đạt Giải nhì Cuộc thi Thơ và Truyện ngắn “Những làn gió Tây Bắc” năm 2017-2019.
Thơ Vàng A Giang đậm vẻ đẹp văn hóa vùng cao. Ngôn ngữ thơ giản dị, trong sáng, gợi cảm, giàu hình ảnh, diễn đạt độc đáo, gần gũi với cách nghĩ, cách cảm chân thành, thẳng thắn của người miền núi. Anh viết về mẹ, về em, về người quê bằng một tấm lòng tha thiết yêu thương. Trong đó, hình ảnh người mẹ đời thường, chất phát, đôn hậu luôn là nguồn cảm hứng bất tận của anh, là điểm tựa để anh lớn lên và tìm về: “Sau này lớn lên/ Tôi rời bàn tay mẹ, mới hiểu không nhào nặn nào cũng ngọt lành như mèn mén/ mẹ”.
HOÀNG THỤY ANH giới thiệu
Nỗi lòng mẹ
Phố núi nhập nhoạng tối
Nỗi cô đơn của anh dài như sợi lanh của mẹ
Em ẩn mình như đóa lan rừng
Mẹ mong con trai có một nhành lan.
Đêm phố núi
Mẹ thao thức đan những sợi lanh vào nhau
Mẹ khắc khoải âu lo, ai sẽ đan con trai mẹ?
Mỗi mùa ngô qua, mẹ già thêm tuổi
Mẹ lo mùa lạnh, con một mình sớm tối
Se sắt mẹ, tóc bạc thêm vài sợi
Nỗi lòng mẹ, con phải trả bằng nàng dâu.
Chum rượu
Vào một đêm trăng
Ông tôi bật nắp chum rượu ủ trăm năm
Hương ghi ngút ngập căn hầm,
Có một Si Ma Cai sừng sững hiện lên
Cả miền núi đá ngả nghiêng say
Say vị nắng, vị mưa cùng vị sương.
Mặt ông tôi hồng hào.
Ông trầm ngâm rót cho tôi một bát đầy
Ông nghiêm nghị nói:
Chàng trai Mông là phải biết uống rượu
mới làm được việc lớn: Vượt suối, vượt thung, bắn cung săn thú, bảo
vệ làng…
Tôi thấy em bước ra từ chum rượu
Dịu dàng và tươi tắn như đóa lan rừng.
Tôi mạnh mẽ tự rót cho mình một bát đầy
Hình như có vị mặn của mồ hôi em
Vị ngọt bờ môi em…
Tôi thấy mình say
Say từng giọt rượu em
Tim tôi rung rẩy và nhảy múa…
Hình như là tình yêu
Hình như là hạnh phúc.
Đêm nay tôi đã uống hồn em cùng cơn khát ngàn năm.
Cốc Rế*
Xuống Cốc Rế lại nhớ em
Lạ thế
Chiều nay
Vẫn như mọi chiều
Dòng sông Chảy xanh trong lững lờ trôi,
nhưng trái tim anh đã dừng lại thổn thức bên Cốc Rế
Dừng lại cửa nhà em,
Ngắm nhìn em
Nghe tiếng em.
Trái tim còn đập lạ
kiên nhẫn chờ bên bậu cửa
Đợi em đón vào nhà.
(Mong ngày lành, tháng tốt
Nhờ ông mối mang con gà đến nhà em, hỏi em về làm vợ
Con trâu mộng ở nhà đang chờ em về cắt cỏ
Muốn được em dắt, để anh kéo cày khỏe nuôi mái ấm nhà ta
Muốn đôi bàn tay em,
nhào nặn bột ngô thành mèn mén,
ngon thơm cả bản thèm.
Muốn được sánh vai cùng em đi chợ
Để cả bản khen
Khi anh ngà ngà say
Là em dắt ngựa
Vượt núi, vượt mây về nhà.
Sáng hôm sau tỉnh rượu
Anh trả ơn em bằng cày
xong mấy mảnh nương
Em vứt dao quắm cả ngày không hết.)
Khi hoàng hôn buông vội
Em thương anh còn đứng nơi bậu cửa
Giấu mẹ, giấu cha em lẻn ra ngoài
Giấu anh vào hốc đá
Em về nhem lửa lòng nhung nhớ.
Thương anh lạnh
Em quay lại giấu anh vào bạo dạn
Em dắt anh vào buồng
Chúng mình thành chồng vợ.
Hẹn em rằm tháng sau
Khi trăng vừa nhú
Ông mối sẽ đến nhà em
Đưa em về làm dâu họ vàng.
Chú thích: (……): Ý nghĩ chàng trai
_________
*: Một thôn của xã Bản Mế, huyện Si Ma Cai- Lào Cai. Nơi sông Chảy chảy qua.

Ta hôn nhau lửa cháy
Tự bung mùa sau dằng dặc ngậm sương
Hoa bí chồi lên rạng rỡ
Em tinh khôi thẹn thùng trước gió
Ngả vào anh vàng rực dịu dàng
Đã mấy mùa ngô
Đã mấy mùa sương
Đã mấy mùa gọi khản
Lạc nhau đạp núi đi tìm
Bàng bạc mây
Bàng bạc mưa
Bàn chân máu tứa
Gió vồ vập cản ta
Sương bủa vây đẩy ta
Tay xé gió, chân đạp sương
Ta tìm nhau cỏ, đá nát nhàu
Ta ôm nhau trời quang
Ta hôn nhau lửa cháy.
Nhớ những hẹn hò ngày cũ
Đồi ngô hạt hạt giao duyên
Sau mùa thu ngô là mùa đông
Mùa ta mang nàng về cùng chọn hạt
Có gian nan ta cùng đan cho hết
Chiếc gùi này dệt bằng sợi yêu thương.
Chiều đứng bóng Khau Vai
Một chiều quay quắt Khau vai
Em không đến ta đành lỡ hẹn
Khau vai
Khau Vai
Nơi ta lần đầu biết nhung nhớ
Khau Vai
Nơi ta lần đầu biết thương
Vậy mà em không đến
Khau Vai rạc buồn như bờ rào đá rêu phong
Em không đến
Nỗi buồn theo hết bốn mùa đá xám
Em không đến
Uống bát rượu suông cũng say
Thắng cố sôi nhung nhớ
như lòng này mong em.
Em hẹn mà không đến
Nỗi buồn cao như đá
Nỗi cô đơn uốn lượn như Mã Pì Lèng
Khau Vai.
Bàn tay mẹ
Khi mặt trời chưa kịp sửa soạn ngày
Mẹ tôi đã dậy chuẩn bị cho tôi ngày mới
Bóc ngô
Tách ngô
Xay ngô
Đều qua bàn tay mẹ
Nhào nặn bột, bột thành mèn mén
Nhào nặn bột, mẹ cho tôi tuổi thơ đầy đặn
Ngọt lành mèn mén
Ngọt lành tuổi thơ.
Sau này lớn lên
Tôi rời bàn tay mẹ, mới hiểu không nhào nặn nào cũng ngọt lành như mèn mén
mẹ.
Mẹ ơi !con lớn đủ rồi
Con muốn trở về bên mẹ
Muốn được ngắm mẹ nấu mèn mén
Muốn thổi lửa giúp mẹ để mắt mẹ bớt cay
Muốn hỏi bắp ngô sao trĩu nặng khiến lưng mẹ còng như ách trâu của cha?
Muốn hỏi thời gian sao tạo rãnh nhấp nhô như ruộng bậc thang trên khuôn mặt
xinh đẹp của mẹ ?
Mẹ ơi !
Những chai sạn mẹ nhận hết về mình
Để cho con bàn tay búp lành lặn.
Người quê
Người đồng mình đơn giản lắm con
Đến nhà nhau có gì ăn đấy
Không đòi hỏi những thứ cao sang
Người đồng mình chân thật như ruộng bậc thang
Có mấy bậc nhìn là biết không cần nói nhiều
Người đồng mình, nói chuyện như suối
Cứ róc rách ít khi đùng đùng bão giông
Người đồng mình ăn mèn mén từ bắp ngô còn đẫm sương
Nói lời yêu bên khung cửi
Bàn chuyện cưới xin bên bếp lửa
Trai gái yêu nhau lợn gà làm chứng
Những đêm tình như chỉ còn đêm
Người đồng mình ăn gió uống sương
Khi mặt trời còn đang ngủ
Người đồng mình đã dậy rón rén để lên nương
Người đồng mình ý chí như cây sa mộc
Núi đá tai mèo đục đẽo thành hốc
Gùi đất dưới thung lên trồng “ ngày mai”
Người đồng mình ăn ở tốt
Mưa thuận gió hòa nhà nhà đầy ngô
Có mặn nồng tha thiết thì đến phiên chợ
Có yêu nhau, thương nhau cho nhau cái bánh ngô.
VÀNG A GIANG