Vanvn- Trúc Thanh sinh năm 1986 ở huyện Cái Bè, tỉnh Tiền Giang. Chị là Hội viên Hội Văn học nghệ thuật Tiền Giang, đã xuất bản 2 tập thơ Tình yêu và nỗi nhớ (2017), Ngọn nến đông (2020).

Ở miền sông nước mênh mông Cửu Long, sự xuất hiện hiếm hoi của những cây bút trẻ bao giờ cũng đáng mừng. Thừa hưởng văn hóa miệt vườn, thơ Trúc Thanh giản dị, hồn hậu và thổn thức những điều hết sức gần gũi mà sâu thẳm tình yêu thương quanh mình. “Nếu mẹ mang con trong bụng chín tháng mười ngày/ Thì cha mang con suốt cuộc đời trên tấm lưng gầy yếu/ Nếu mẹ thương con bằng những lời êm dịu/ Thì cha thương con bằng sự thấu hiểu trong tim”. Những bài thơ xúc động, tinh tế Trúc Thanh viết về cha, mẹ, chị, em gia đình quyến thuộc giàu sức cảm sức nghĩ và có sức vẫy gọi bạn đọc tri âm: “Hành trang vào đời mẹ không sắm sẵn khéo khôn/ Chỉ dạy con biết cho đi và đừng đòi hỏi/ Còn chuyện đục trong nhờ số phần dẫn lối/ Ta thương đời, đời thương lại Út ơi!”...
PHAN HOÀNG giới thiệu
CHỊ TÔI
Đọt trâm bầu ru khúc nắng mong manh khi chiều về hối hả
Chị thả chân trần vội vã vượt triền đê
Chồng đi xa giáp lượt bấc chưa về
Mượn khúc ca dao, ướp tình quê vào tiếng ru não nuột
Con quốc gọi bầy cuối chiều nghe đứt từng đoạn ruột
Những bữa cơm chiều chị nuốt mãi không trôi
Con nước đục ngầu chị ngồi nhìn chú vịt mồ côi
Có lẽ nhớ…
Có lẽ quên!
Có lẽ…. Rồi Chị khóc.
Nỗi nhớ màu sương lao vào từng sợi tóc
Trên ngọn trâm bầu nắng mỏi mệt trả trời đất về đêm
Chú chó Mực nhà bên vẫn thường sang nằm giữa cửa bậc thềm
Chị siết chặt con thơ nơi êm mềm của hai bầu sữa nóng
Rồi thầm lặng như mọi đêm khi xóm làng đã chìm vào giấc mộng
Chỉ có đêm. Chỉ có tiếng thở dài cùng con dế mèn khàn giọng réo tình nhân
Chị có buồn… Chị có chút tủi thân
Như vậy đó… Từ những chiều mưa, đến những đêm trăng tròn, trăng khuyết.
Chị thắt chặt nhớ nhung.
Chị ôm sầu ly biệt
Thả trôi nổi câu chờ.
Thả điệu hò da diết
Thả về đâu?
GỌI CHIỀU
Chiều chậm lại chiều ơi…!
Cho tôi nhặt sợi mây chui vào ngủ quên trên tóc mẹ
Hái ký ức xanh rì còn dan díu hạt sương
Thả cong liềm trăng nửa chừng mây trú nắng
Cha khoác áo rêu đời thương kiếp hạc phù điêu
Chậm lại chiều ơi!
Tôi vút tuổi thơ lên trời gom mơ ước
Đuổi bắt khói lam mơn trớn ngọn lau gầy
Chậm lại chiều ơi cho lũ cò về kịp tổ
Khi gió mang mùa rắc trắng hoa cau
Chậm lại chiều ơi!
Tôi thả nhớ cho phù sa tắm gội
Gọi yêu thương về neo lại bến thơ
Chiếc lá khô trôi, con cá liềm kiềm bơi lội
Cha gác dầm cuốn lưới buộc xuồng câu
Chiều chậm lại chiều ơi!
Tôi gọi tháng ba hít đầy hương hoa bưởi
Ngắt cọng rau ngò ngát hơi thở đồng quê
Chậm lại chiều ơi! Tôi nhặt nhớ thương về xâu chuỗi
Kết tặng mẹ môi cười thơm thảo trước… Chiều rơi

BÀI THƠ VIẾT TẶNG CHA
Mang hình hài của cỏ cháy đồng khan
Nên “con đừng trách cha sao chẳng dịu dàng như mẹ”
Bởi quen tính nói năng không nhỏ nhẹ
Nhưng dẫu nặng lời đâu phải chẳng thương con
Bao nhọc nhằn làm thân thể héo hon
Cha gánh đời con lê đến mòn năm tháng
Tóc nhuốm màu mây mồ hôi cũng cạn
Cha được gì ngoài những đứa con xa
Cứ miệt mài năm tháng với thi ca
Bất chợt nhận ra có bài thơ chưa viết
Con muốn nói ra dẫu vạn lần đã biết
Nhưng tiếng yêu thương vẫn nghẹn cứng nơi lòng
Xin một lần nguyền rủa những mùa đông
Đến làm chi để vết nứt dưới chân cha rướm máu
Con xin lỗi vì có lần khờ khạo
Không kịp nhận ra đôi tay chai sần là minh chứng một tình yêu
Con nhìn cha, cha nhìn nắng rụng cuối chiều
Tóc đã bạc vì đội hết những nhọc nhằn sương gió
Chân cha nứt để đổi cho con đôi bàn chân son đỏ
Và đôi tay sần… Bởi những nhọc nhằn cha nhặt hết thay con
Cha ơi…
Tháng năm đi mà vất vả hãy còn
Con đã lớn sao gánh nặng đời cha không nhẹ lại
Vì những đứa như con cứ muốn khờ hoài dẫu trăm lần có dạy
Dẫu giữa đường đời, vấp ngã là bài học để khôn ra
Bài thơ này con viết tặng cho cha
Bằng ngôn ngữ trái tim, bằng tấm lòng rất thật
Con không giận mình khi đối diện cùng cha thì những yêu thương chỉ còn tiếng nấc
Không phải cha thiếu dịu dàng mà vì cha đã dạy con những lời chân thành để ánh mắt nói thay
Nếu mẹ mang con trong bụng chín tháng mười ngày
Thì cha mang con suốt cuộc đời trên tấm lưng gầy yếu,
Nếu mẹ thương con bằng những lời êm dịu
Thì cha thương con bằng sự thấu hiểu trong tim.
MẸ NGỒI BẬU CỬA CHIỀU NAY
Có những chiều khói bếp chậm trôi
Mẹ nhóm suy tư đầy trong đôi mắt thẳm
Năm tháng trôi nhanh cho mẹ giờ hóa chậm
Và cơn gió chiều lao vào sợi tóc màu mây
Sao mẹ cứ ngồi bên bậu cửa chiều nay
Hơi thở dài thêm những nổi chìm sâu cạn
Nếp gấp thời gian hằn sâu vầng trán
Dòng sông trôi áo mẹ thay mùa
Con nấu bữa cơm chiều sau chật vật bán mua
Cho những nắng mưa thôi quàng trên vai mẹ
Vậy mà…
giận trái ngang không đi vào lối rẽ
Mắt mẹ cay
tại vì con cứ nhóm bếp bên chiều
Mẹ thương đời
buồn nhớ cũng chắt chiu
Có sợi tóc bay qua nơi hàng hiên lá rụng
Mẹ chậm bước, chậm nhìn, quên nhớ cũng…
Khói bếp se lòng mẹ chậm tiếng… con ơi!
CƠN GIÔNG
Sáng hôm nay ông mặt trời ngủ quên không thức dậy
Chiếc sào ngoài sân không thấy áo mẹ phơi, chỉ thấy bão giông về
Con cá lìm kìm nép sát dưới chân đê
Trời trút giận nên vùng quê ngập lụt
Bầy gà con mới nứt mắt ra đã mồ côi mồ cút
Mẹ chúng già ngã gục dưới cơn mưa
Tháng mười bây giờ không lạnh cóng như xưa
Nhưng giông bão sáng nay cả cây dừa cũng rung lên bần bật
Mặc kệ gió mưa, kệ trời không tươm tất
Con mèo lười vẫn đã giấc hiền ngoan
Mặc kệ giàn bầu, kệ đám đậu thở than
Cây điên điển vẫn khoe màu vàng rực rỡ
Con nước dâng cao, bụi bông súng vươn mình lên tìm hơi thở
Nhìn mưa mùa này chợt nhớ thuở hàn vi
Mỗi bữa nấu cơm mẹ luộc thêm cả rổ khoai mì
Ngồi nhớ lại nhiều khi rơi nước mắt
Mùa nước lũ năm nay quê tôi không còn chìm trong thắt ngặt
Nhưng tiếng dế mèn vẫn buồn hắt buồn hiu
Bão giông qua cây xơ xác lá tiêu điều
Tháng mười giận hờn ai mà mưa nhiều hơn nắng?

NHỚ NHÀ
Mẹ dãi dầm đãi mấy hạt phù sa
Thấm giọt mồ hôi làm quà cho đám đậu
Thấm yêu thương vào khúc ca dao nuôi giấc mơ con ngày thơ ấu
Mẹ là quê….!
Con ấm no bỗng đói một ngày về
Bên nồi bắp luộc quên bộn bề cuộc sống
Mấy đọt lang cũng biết bò qua miền khát vọng
Vậy mà bóng chiều cứ xõa tóc lặng im
Nỗi nhớ nhà chín bói ở trong tim
Mẹ còn họp chợ khuya bên thúng xoài, giỏ mận?
Hơn ba mươi năm làm một dây trầu lận đận
Dõi theo những đứa con xa
Trải cuộc đời trên từng năm tháng con qua.
Mẹ thức dậy khi bình minh còn ngủ
Lòng mẹ rộng cho tình đời cả ngàn năm an trú
Quê hương thật gần sao con đường về mỗi lúc một xa hơn
Đêm nhớ nhà gió cũng thắt từng cơn
Đám côn trùng ngoài kia sao chọn bản nhạc buồn hòa tấu
Con muốn tách vỏ hạt phù sa lấy lại giọt mồ hôi mẹ dành nuôi đám đậu
Tách vỏ khúc ca dao trong tiếng hát ru ngày nào để uống trọn những yêu thương
Con nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ quê hương…!
ÚT LẤY CHỒNG XA
Mẹ buồn gì nghe gió rít bờ lau
Khói bếp đùa dai chui vào làm xốn mắt
Út lấy chồng xa, qua xứ người lạ huơ lạ hoắc
Thấy chiều buồn nghiêng nỗi nhớ về đâu?
Mấy giò lan vì Út kịp khoe màu
Chiếc chuông gió cũng vì nhau khua lẻng kẻng
Ủ mùi thiếu nữ hôm qua, mẹ gấp lại chiếc chăn… rồi nghẹn
Bỗng hạt mưa thấm vội chiếc ga giường
Gom mây trời nhuộm tóc giữa tà dương
Chiều dội xuống lòng quê, chiều đợi ai mà tím
Ngôi nhà nhỏ – chiếc cầu ao – hàng dừa xiêm trước ngõ – cây mận sữa hiên sau…. từ nay là kỉ niệm
Út lấy chồng… Út hạnh phúc nghe chưa?
Mà ví dầu mai mẹ ghét nắng mưa
Chị lấy chồng gần sẽ sớm trưa lui tới
Chỉ thương mấy bông cau rơi trắng miền ngóng đợi
Thương nọc trầu già khô héo trước hoàng hôn
Hành trang vào đời mẹ không sắm sẵn khéo khôn
Chỉ dạy con biết cho đi và đừng đòi hỏi
Còn chuyện đục trong nhờ số phần dẫn lối
Ta thương đời, đời thương lại Út ơi!
CÓ NHỮNG ĐIỀU CHỊ KHÔNG DÁM KỂ EM NGHE
Chị đâu dám kể em nghe mùa vàng giờ lúng liếng cúc khuy
Tháng chạp bước qua gió mưa đã xạm
Mẹ ưu tư nhìn bìa lịch trên tường mỏng dán
Mẹ gỡ hết một năm đằng đẵng đợi chờ
Chị sợ tên loài hoa mẹ thường trồng làm chạnh đứa em xa
Ngày áo em mang màu xuân thiếu nữ
Chị tắt vội bài nhạc xuân sôi nổi
Sợ đầu dây bên kia em nhớ tết, nhớ nhà
Chị lấp nhanh tiếng rao mời của anh thợ chùi lư
Vậy mà em cứ hỏi miên man về vườn hoa vạn thọ
Nghe đâu đó trong tim nỗi niềm lên tiếng động
Xuân mở cửa từ lâu mà vắng em nên nhớ thương đã lấp kín lối vào
Ở xứ người không biết tết có vui?
Em có vừa hát nghêu ngao vừa lau chùi cửa kiếng?
Có kẹo chuối lừng hương, có mứt dừa phưng phức?
Em có xít xoa hít đầy hương dưa kiệu cay nồng?
Mẹ vô ý đánh rơi giọt sương trên đóa Păng Xê
Khi có người vô tình hỏi thăm con út
Bài nhạc không lời trỗi lên phía sau bờ môi mấp máy
Tết này chưa hết dịch covid – chắc tết sau út nó mới về.
NGÀY MAI SẼ LÀ BẦU TRỜI MỚI
Đêm kéo dài khi giấc ngủ còn ngắn hơn những cơn dằn vặt
Tội cho cái tôi chưa bao giờ được chăm sóc để mà tôi
Chưa ngồi lại nghe thời gian nâng niu từng hơi thở
Bản ngã gục đầu lên số phận ngủ quên
Đã bao lần thổi nến nguyện cầu mà thương cho những ước mơ chồng chéo
Khi nhịp đập con tim vẫn khôn nguôi khao khát được nuông chiều
Đã biết con đường ta đi ngắn lối hẹn hò mà dài phương chờ đợi
Khi vẫn miệt mài nhặt nhung nhớ xa vời lấp trống trải mênh mông
Nỗi đau lớn lên, tim sẽ chai thành đá?
Cô đơn quen dần, tâm hồn sẽ lạnh giá như băng?
Sao không thử một lần ngồi ngắm bình minh nhìn mặt trời khai sinh, ngày mở mắt
Thử dạo vườn xuân dù đã từng hoa bướm với xuân
Sao không là ta trước khi trở thành ta của tháng ngày nuối tiếc
Nếu đêm quá dài! Còn chờ gì không đánh thức hồn thơ?
Sao không lau lệ bằng một niềm vui khác
Để ngày mai bầu trời mới bắt đầu, thì tỉnh thức một lần bỏ đêm lại sau lưng.
TRÚC THANH
Tôi thích bài thơ :BÀI THƠ VIẾT TẶNG CHA