Chùm thơ tác giả trẻ Trần Lê Anh Tuấn ở Phú Yên

Vanvn- Trần Lê Anh Tuấn sinh ngày 11.12.1988 tại huyện Đồng Xuân, hiện công tác trong ngành công an nhân dân ở thành phố Tuy Hòa, Hội viên Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Phú Yên, được trao Giải nhất Cuộc thi Tạp bút Áo Trắng – NXB Trẻ năm 2018. Có thơ, văn đăng trên các báo, tạp chí trung ương và địa phương.

Trăng trôi mấy nẻo/ Uống một nhịp cầu/ Em đi về lại/ Còn tôi về đâu. Có lẽ khởi phát bằng những bài thơ tình vần điệu khuôn khéo, để rồi càng bước tới tâm hồn Trần Lê Anh Tuấn càng rộng mở hơn, diễn ngôn càng tự do hơn và ý tưởng càng hàm súc hơn trong một nội lực thơ đầy hứa hẹn của cây bút xứ thơ núi Nhạn sông Đà: Tôi trọ đã ba phố/ Mỗi lần đi chất đầy gió khuya/ Ai cũng có một bài ca để hát/ Dẫu tha thẩn tận chân trời.

NHÀ THƠ PHAN HOÀNG giới thiệu

Tác giả trẻ Trần Lê Anh Tuấn

Phố trọ

 

Tôi trọ đã ba phố

Mỗi lần đi lỉnh kỉnh sao khuya

Ai cũng có một nơi để mà về lại

Dẫu ngõ nhỏ đường cúc sương mờ

Đôi lần để quên mùi nhớ

Lặng thầm hoa nở ngã ba

Đôi khi lãng quên tháng sáu

Ngược nhầm mưa chiều thẳm xa

 

Tôi trọ đã ba phố

Mỗi lần đi chất đầy gió khuya

Ai cũng có một bài ca để hát

Dẫu tha thẩn tận chân trời

“Em cũ kĩ như mùa đông

Phố cũ kĩ như mùa đông

Mà tôi vẫn như mây trời mùa hạ

Cuộc tình như ngọn thông

Đi xuyên miền sương trắng…”

 

Tôi trọ đã ba phố

Mỗi lần đi thêm một tuổi khuya

Chiếc chìa khóa cũ thân quen

Giờ lần tìm từng góc xưa rêu phủ

Ai cũng có một bầu trời để thở

và mặt đất chẳng ngủ yên.

 

Sông Ba

 

Trăng trôi mấy nẻo

Uống một nhịp cầu

Em đi về lại

Còn tôi về đâu

 

Hỏi lòng mấy cửa

Cuối trời cũng sông

Xuyến chi bờ bãi

Những lần ruổi rong

 

Đừng ghi vào sóng

Những ngọn tháp say

Ngàn sau mê tỉnh

Một lần cỏ cây

 

Đỏ đêm trôi mãi

Dòng thuở xưa xanh

Tưởng tượng chẳng thể

Khép những chòng chành.

 

La Hai

 

Gió vẫn thổi trên cầu

Mình lỡ nhịp ánh trăng

Thị trấn trong phong thư nhỏ

Anh mang theo bao nẻo mịt mù

 

Nụ hôn thung lũng

Phố quận sũng khuya

Ga xếp mãi những đoàn tàu mất ngủ

 

Gió vẫn thổi trên cầu

Mưa lên màu áo cũ

La Hai nồng nàn cà phê

Mà sao sông quê lặng lẽ

 

Cổ thụ nỗi niềm

Đổ bóng trước mặt

Người qua nhau quá giang về đâu

Sương giăng thị trấn lên đỉnh núi

 

Đêm mọng đầy nỗi nhớ

Hương chảy xuống con đường

Đi hướng nào cũng vương

Ánh trăng bềnh bồng thở.

 

Tìm đêm

 

Mùa mang vết thương cũ

Về đứng âu lo

Anh quơ tay lỡ chạm

Cơn mưa rào

ngoài ngõ

 

Em ơi

Con đường

quanh co

hơn nước mắt

Như anh

rơi thẳng

một lần đến em

 

Một lần tha thẩn tìm đêm

Anh – tinh cầu lạnh buốt

Đã cháy suốt cuộc rơi đầu.

 

Giấc mơ trôi

 

Tôi đi phơi buổi sáng

Dưới mặt trời đêm qua

Tàn đen cũng lấp lánh

Như mắt em mơ xa

 

Như ngàn con sóng nhỏ

Hồn nhiên khóc vỡ òa

Như tay em hoang vắng

Chưa cầm một nhành hoa

 

Tôi đi phơi năm tháng

Dưới bình minh di cầm

Thấy hồn trong trẻo quá

Giữa bọt bèo đăm đăm

 

Tôi đi phơi dĩ vãng

Hong từng giấc mơ trôi

Thương con diều bé nhỏ

Bị buộc lại trên đồi.

Tranh của họa sĩ Nguyễn Quang Thiều

Phố dương cầm

 

Mùa loang vỉa phố

Từng phím hoa rơi

Mưa dương cầm đổ

Tím hơi ấm người

 

Anh nghe chuông buồn

Xăm môi mắt đắm

Ngày trôi lạc mất

Tiếng buông tay cầm

 

Anh xót đồng chiều

Đêm cay sóng trở

Bềnh bồng một thuở

Mưa gió sang sông

 

Tim rũ mộng

Lòng giao mùa

Phố mưa xưa.

 

Cây mùa xuân

 

Nửa đời gió bụi

Cây đã rụng bao mùa mây

Chiếc lá về trời lao đao qua núi

Vết nứt nào chảy vào tim say

 

Tháp bàn tay êm xanh tiếng gió

Ru lòng du mục rỗng rinh xưa

Thương bầy chim mãi tìm trái đỏ

Mắt mộng ngoái về như hạt mưa

 

Sóng đi đêm đắm vào quên lãng

Hải đăng không sáng xuống chân mình

Cây mùa xuân mênh mang đứng đợi

 

Lời tháp cổ

ai dịch

những lá rơi.

 

Mộ nhà thơ

 

Trên ngọn đồi

Nơi chúng ta chìm

trong sương mù

 

Nơi nào là khởi đầu

Nơi nào là kết thúc

 

Chỉ là mây bay

đầy một vết thương sâu

 

Tôi đi tìm cậu bé thổi harmonica

Trên vành môi còn đọng gió và dư âm của chia xa

 

Tôi gọi tên nhà thơ

Bằng triệu ngọn sóng mất ngủ

Tôi xin đặt xuống đây

Một chiếc bóng cuối trời lam lũ.

 

Mùa đông

 

Mùa đông

Đến nhanh như cơn bão

Chưa kịp cài khuy áo

Vết thương trở lạnh

 

Anh nhìn lên bầu trời

Như tìm về quá khứ

Những cơn mưa

 

Mùa đông đến

Cuối phố kín cửa

Nỗi buồn co ro

Người đi như lửa tắt

 

Mình sưởi ấm nhau

Bằng ánh mắt

Thơ ngây cà phê

 

Mùa đông

Đến nhanh như vết cắt

Nhỏ xuống dòng sông

Một cánh buồm đỏ thẫm

 

Anh hóa thành chiếc áo

Đi trong gió bấc

Em hóa thành tiếng chuông

Rơi nhiều trên phố mù sương.

 

Buổi chiều

 

Buổi chiều anh rời đi

Hoàng hôn đã kịp tàn đâu

Nỗi buồn như tro ấm

Mình vùi sâu để nhớ để quên

 

Chân trời gọi anh rời đi

Qua đông đảo tiếng cười tìm lặng im tiếng khóc

Anh đi như mũi tên

Mà những bông hoa mang vết thương thầm rưng rức hương

 

Anh đi từ đồi sương trắng đến đồng gió mặn

Anh đi qua rừng xanh đoàn tàu đẵm khói

Anh đi trên làn da nhăn nheo đèo Cả

Anh đi dưới khóe mắt lửa chóp lưng trời

 

Đêm xuống anh rời đi

Nơi khoảng trống anh ngồi nơi nghìn trùng em tới

Bao lạnh lẽo cứ trế trôi đi

Sao anh vẫn ở lại.

 

TRẦN LÊ ANH TUẤN

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *