Vanvn- Trần Đức Tín có bút danh Khét, sinh ngày 17.8.1989 ở Cà Mau, đã xuất bản hai tập thơ Rồi mình cũng xa lạ nhau (NXB Hội Nhà văn 2018) và Mình mắc cạn vào nhau (NXB Hội Nhà văn 2020), nhận các giải thưởng văn học: Giải nhì Cuộc thi Thơ Đồng bằng sông Cửu Long lần VI năm 2020, Giải Khuyến khích cuộc thi Thơ Báo Văn Nghệ 2019 – 2020.
“Thơ Khét lạ, hồn nhiên mà già dặn, cái đặc trưng ấy ai đã đọc một lần sẽ nhớ. Sau bão giông là khoảng lặng, khoảng lặng trong tiếng chuông rơi, có phần u uất và chùng lại như một nốt trầm, nhưng cũng chính nốt trầm này đã cho thơ Khét thăng hoa”. (Vũ Ngọc Giao)

Chạy đi cánh đồng
con đã chạy về phía cánh đồng
chân trần và đầy vết xước
bước vương hương mạ non và có bước nhỏ máu
quay đầu lại
mùa mưa quê nghèo trùng trùng thâm quầng lên mắt mẹ
có phải không mẹ, bên kia là bầu trời
bên kia đá cũng biết khóc
cánh cò trắng mang củi lửa ra đồng đốt bớt chút long đong
con đã chạy qua mấy tuổi người mới hay mình thiếu mẹ
vạt áo nâu sòng phẳng lòng con nghẹn đắng
ai gọi đò
hay là tiếng hư không
con phải chạy qua mấy đỉnh buồn nữa mới đến chiếc võng cuối trời
gió mùa này đong vào con tím bầm câu cổ tích
mẹ ơi
mẹ ơi
hay con quỵ xuống giữa đồng để biết mẹ mênh mông…
Mộ hoang phía sau làng
tôi đã chặt nỗi nhớ bó thành cây
chôn sau cánh đồng
mùa lúa chưa kịp chín
xuân chưa kịp về
chái bếp nghèo đến cọng rơm cũng thuộc
“từ là từ phu tướng…”
thời chị con gái lấy câu vọng cổ đặt tên một dòng sông
thời tôi còn nhỏ dại, mấy chiều qua đò nhổ hết lá diêu bông
tôi đã chặt lòng mình chôn cùng loài cúm núm
chiếc võng quê đưa câu tài tử về trời
ngọn đèn dầu phụt tắt
mái chèo buồn èo ọt phía mênh mông
còn ngôi mộ phía sau làng
lang thang
lang thang…
Không phải giấc mơ
tôi vẽ lại một giấc mơ khác người
giấc mơ đứng thẳng như cổ tích
nhảy múa và ca hát
chiếc nón lá bơi về nhà sau cơn mưa bất chợt
đá ôm nhau ngủ bỏ quên đời chạng vạng
em ngày ấy xa xôi
em ngày ấy gối đầu lên ngực tôi
một giấc mơ không phải người
không hơn thua, ganh tị và phiền lụy
giấc mơ chỉ biết cười
thổi sáo và thả diều mênh mang, mênh mang giữa trời không cần dây
mọi ràng buộc trả lại cho Newton, hay Einstein cũng được
quả đất lười quay kẹt lại trong bụi ô rô cuối xóm
mẹ không già đi
và chúng ta thở trong nhau, em ạ
giấc mơ cũng chẳng phải là giấc mơ nữa
như chiều nay tôi qua phà nghe lòng bớt buồn hơn.
Thiên nga mù trong đầu tôi
con thiên nga trong đầu tôi mỗi tối
nó không ngủ vì nó không có mắt
ngày và đêm chỉ là một
như sự sống và cái chết đều trổ tóc bạc
tôi làm cuộc di cư trong đầu mình mỗi tối
trốn chạy khỏi ánh sáng
thứ ánh sáng nhợt nhạt của loài người
và âm điệu nhẫn nại của lửa truyền lại từ các cuộc chiến tranh
ngọn lửa khom lưng
và nó trở thành lời ca không bao giờ dám mỏi
thiên nga mù mổ văng ra một mảnh vỡ
may ra
còn một nơi để ta được sống
dù nó vẫn mù tăm.
Tuổi trẻ
tôi không kịp chạy về cánh đồng tuổi trẻ
để đặt lại tên cho nỗi buồn
có phải không
đời rạ rơm sống trong nước và chết trong lửa
không có đau đớn nào hiện diện trên đời
kể cả em
nếu tuổi trẻ là ly rượu
tôi đã say và vẽ ra những vùng trời
dẫu biết rằng không có cánh cửa nào phía sau đôi mắt biếc
và nếu em là đêm
tôi sẽ che lại mặt trời
ta hồn nhiên như cỏ cây mọc hoang trên nấm mộ
tuổi trẻ về như dao nhọn
găm vào đêm trôi.

Kẻ giữ đền
khi chúng ta nâng viên gạch đầu tiên để dựng một ngôi đền
nền đất muốn nói những điều cổ tích
máu thấm vào cỏ cây và bung ra lời ông cha không kịp nói
không kịp nói đâu
như chúng ta bây giờ ướm thử gang tay mình vào khoảng cách con cháu
người giữ đền là một kẻ bạc mệnh
hắn muốn bơi qua sông
hắn muốn bước ra khỏi lăng mộ
thậm chí, hắn muốn đập nát ngôi đền
mang lửa ra giữa trời
em ạ
đừng nhốt thêm vầng trăng cổ tích nào nữa vào ngôi mộ
mình đã thừa thãi buồn để tắm gội đời nhau.
Cả đời tôi thương mưa
cả đời tôi thương mưa
những giọt mưa mồ côi chưa một lần gặp mẹ
nó sinh ra dành cho lặng im
khóc cười
tôi thương cả đời mưa
có ai thấy mẹ mây của mưa không
chỉ đau một mình
gầm một tiếng
rồi qua đời
mưa cả đời tôi thương
như anh và em
yêu chỉ để yêu và khóc chỉ để khóc
có vùi vào đời nhau được đâu
dù xé tan cả mộng
thương cả đời tôi mưa
mắt môi nào cứa vào tim sắc lạnh
hay là mình tan vào nhau đi em
rồi thành mưa
lặng im lìa đời.
Đau ở đâu nhiều thế
tôi mang kí tự của chiếc ong mật
đánh vào em nhé
trên môi
đêm vừa đi liệm hoa trắng về trời
tôi mang đôi mắt loài sơn ca núi
nhốt vào em
bập bềnh khởi thủy
đau ở đâu nhiều thế
1, 2, 3, 10 ngón tay
em nuôi nấng buồn đến bao giờ mới thả
khi đau đủ lớn rồi… tôi thấy xa lạ tôi.
Mượn
mình ngừng nhớ nhau đi
như hoa trắng đêm liệm trăng vào cổ tích
đã có những giấc mơ rất thật
chảy qua đời rồi chảy thẳng vào tôi
tôi quảy dòng sông chạy khỏi cơn mưa
trốn chạy em. không đúng – trốn chính tôi mới phải
em biết không
khao khát nào cũng được vẽ bằng máu
hơi thở nào ta cũng ám ảnh nhau
chắc đôi lần em cũng hái lòng tôi
không có nhớ thương nào làm ta đau đến thế
ta mọc mầm trong mắt nhau rồi đốt cháy
là men mà
cay và cũng thừa say
vấp vào nhau đủ lâu chưa
em rong rêu tôi từ dạo ấy
em có dư hơi ấm nào không
cho tôi mượn chút
rồi đi cũng đành.
Đi gặt giấc mơ
em hãy bày lên bàn những giấc mơ đi
ta sẽ đặt tên lại cho chúng
giấc mơ tuổi trẻ
giấc mơ tuổi già
giấc mơ con diều giấy và giấc mơ của đôi môi
em có biết sông cũng ngủ và mơ
những ngày sông chảy vào tôi ngồi lặng im như tràng hạt
tôi hái vì sao thảy vào con nước
sông chạy về phía sau lưng đồi
có những giấc mơ lẩn khuất
không ai dám gọi tên
làm gì có cổng trời nào trong tận sâu hồn cỏ
ta thừa sức bơi qua em như chạy điên cuồng trong bão
nhưng để làm gì
hay chỉ thở mà thôi
tôi thường đi gặt những giấc mơ gần giống người
nó đã chết khi chưa kịp nảy mầm.
TRẦN ĐỨC TÍN