Vanvn- Tôi được đọc thơ Thái Cường cách đây hơn 2 năm, bắt gặp có sự loạn nhịp, phơi túng huyền hoặc trong cách nghĩ và trải ý tứ đến tận cùng cảm xúc. Có lúc, cảm giác ngôn ngữ thơ không theo kịp sự cuồn cuộn của hồn thơ buông thả, xốc xược, thốc tháo, mê hoặc; không gian, thời gian xưa và nay kết nối vụt hiện vụt mất.

Lấy họ và tên rút ngắn làm thành bút danh, Thái Cường (họ tên đầy đủ là Thái Cao Trí Cường) sinh ngày 18.02.1992, quê quán Trà Vinh. Vừa làm thơ vừa viết văn với bút lực dồi dào, Thái Cường đã xuất bản 3 tiểu thuyết khi chưa đầy 30 tuổi: Người chết thuê, Những mảnh mắt nhìn, Gam lam không thực.
Nghĩ về nghề viết, Thái Cường tâm sự: “Trong cả viết văn hay làm thơ, tôi đều tâm niệm mình cứ làm theo cảm xúc mách bảo, đúng lúc tâm hồn thôi thúc mình làm gì thì mình sẽ thỏa lòng như thế ấy… với tôi, chẳng có đường biên nào giữa các thể loại. Mỗi người viết đều có một ám ảnh riêng, còn tôi hễ viết thì đều nằm trong vòng quẩn quanh so sánh chuyện xưa với chuyện nay.”
NGUYỄN ĐINH VĂN HIẾU giới thiệu
Đường chân trời
Thời lãng đãng của anh
Mê man đi tìm đường chân trời
Trên những chuyến xe chạy dài vô tận
Chòng chành, chòng chành
Nghiêng chênh, nghiêng chênh
Ngóng ô kính thâu tóm bóng tà dương đắt đỏ vào đấy
Buông rũ mình, chân khuỵu, lơi tay
Thiêu cháy bao nét diễn xuất vơi đầy
Trụi thân tàn, trốn chạy, không ai
Chớm ngày khát sữa, quá đêm thèm người
Đến mức ré lên chọc mảng xanh cùng tận
Rách toạc tinh anh
Giàn giụa trong lành
Rồi sót vụn khoảng trống, khoảng trống
Cây đời này khoảng trống, khoảng trống
Có chăng cũng chỉ là lời thú tội của con chim lửa cuối cùng
Chết ngọt lịm khi vừa chạm gót đỉnh cao đẹp nhất
Vẫn kịp cười đấy thôi
Nhưng vô hồn phơi thây
Và ra đi không báo trước
Quãng đồng không, xuyên tràn vạch nắng
La Mã ơi, La Mã đâu rồi?
Hãy đi vào rừng
Một ngày tôi đi vào rừng
Bầy chim khướu xám cợt nhả quăng mình
Cáo bận phong tình với gã tiều phu
Chả buồn hỏi tôi định đi đâu
Giữa thâm sâu, đồng hoang hang hốc
Luống bóng mây mù, cội núi sương giăng
Tôi tự bảo quyết chí đi xa
Nào lê la đã nư trở về
Chỉ cần xa hơn những gì từng biết
Không còn vương vấn với người mình yêu
Dẫu lên B’Lao hay xuống Đ’Ran
Fi Nôm hay Ka Đô chẳng màng
Chừng bốn trăm dặm ngược về phương Bắc
Cũng đủ mệt lả, bớt đắng, bớt cay
Khỉ vượn chạy đâu, cho tôi theo với
Lau tranh trên đầu, dưới gót dầu sao
Đớn hèn thiểu não lùi dần mất dấu
Dạ đá ơ hờ rữa nhão vàng nâu
Giã biệt ngang sông đám người đáng tội
Cho bay, cho biến, cho rõ hoài công
Cho em ghi tâm, cho em khắc cốt
Cho em ủ dột, cho em vỡ òa
Độc ác như em, phải bị bỏ lại thình lình
Độc ác như em, phải bị bỏ lại một mình
Nếu có thương đau, hãy đi vào rừng
Phòng khi em cô đơn, có thể quay lại yêu nhau.
Mưa tháng năm
Sấm giật ngỡ ngàng
Mưa tháng Năm ùa về
Em và tôi
Trôi trong chiều hoang lạnh
Từng giọt
Từng giọt
Hạt nhỏ lăn nhanh
Trượt dài hiên vách
Từng giọt
Từng giọt
Bọt tung trắng ngần
Vỡ đùng hạt nặng
Em yêu kiều
Tươi mát dưới làn mưa
Em co ro
Áo thấm vai nép chặt
Thân hình em
Tòa thiên nhiên ban tặng
Chảy nhựa ròng
Tràn da mịn mỏng tang
Em trong mưa
Mưa trong tôi
Dưới cơn tháng Năm đẹp mơ hồ
Nhưng rồi tôi lại
Không thể nhớ ra em
Sấm giật ngỡ ngàng
Mưa tháng Năm lại về
Mỗi mình tôi
Lạc giữa miền hoang lạnh…

Cánh bướm bay
Ấy là một giây phút bồn chồn
Em cúi thấp đầu, anh không cần nhạc Trịnh
Tự hiểu ái tình nồng đượm nhân sinh
Hàng nối hàng, bò trườn quanh lối
Anh có thể ngồi, em nói, bất cứ đâu
Trên cạn dưới sâu, mặc phòng vắng ghế
Nhấp rượu bén duyên ngay tấm thảm trệt giường
Ngăn cách mảng tường với phần còn lại của thế gian
Thẳng tưng vạch kẻ từ Nam ra Bắc
Đón chờ kim đồng hồ tích-tắc
Trống rỗng hỏi lòng gỗ sồi có tốt không
Tìm đâu ra cội mai lưu lạc
Giữa mịt mùng trùng điệp bao la
Năm mới qua, sao mệnh còn cũ chán
Ở những khoảng luôn luôn, cám mỗi cảnh vật vờ
Nhịp thở ngừng, anh nói, đến giờ đi ngủ chưa
Nhưng không thành, vì thiếu dũng khí
Em quay người, rồi lướt xa, có lẽ đong bằng dặm
Cơ may giao hòa giãy đạch trong bồn tắm
Và khi anh thức dậy, cánh bướm này đã bay.
Lanna
Họ quỳ xuống
Ngay thành cổ không người
Xén những đóa quỳnh sẵn
Trên mảnh đất Triệu Nương
Gói tang thương tiễn mùa sương khắc nghiệt
Lúc bò trắng nhập đàn
Bồ câu rừng đắp tổ
Chuột lang chui vào lỗ
Làng voi phát lộ âm vọng vang rền
Băng qua kênh dọc hào sâu
Sông Ping rợp hoa đăng đêm diễu hành khát cháy
Vượt đền tháp dát vàng kính cẩn
Nhuốm rêu phong đã vội qua đời
Họ thốt lên
Chuỗi nhạc điệu không lời
Ngôn từ lạc đâu đó
Trong khổ hạnh, trầm luân, chênh chao ước mộng
Ngắt quãng giữa Lampang và Lamphun
Bị bỏ lửng phía xa
Ở Chiang Mai
Hay Lanna ngàn xưa khói vãng
Bóng thời gian phủ bụi miên trường.
Sợ
Lắp ghép từng mảnh vỡ thời gian
Anh vá lại thời trinh nguyên đon đả
Khoác áo choàng lên vong thân trần trụi
Anh náu mình dưới mí mắt em sâu
Soi đáy tâm can
Đốt cháy điêu tàn
Em tháo gỡ những gông cùm cũ kỹ
Thoát cơn điên, hóa cơn mộng, bẽ bàng
Anh nghĩ mãi rồi anh sợ hãi
Sợ tiếng gọi của bình minh chói lóa
Sợ điệu Tây Ban cầm hút trói ruột gan
Sợ vuột tay vầng trăng rực trên ngàn
Sợ đánh rơi tình em vào quá vãng
Lục soát óc rỗng miên man
Anh không biết nơi em từng có thật
Đâu thể cất em vào hốc gác cũ tình anh
Anh toan tháo chạy, rượt đuổi em này
Em bay trong đêm pháo hoa
Thăng thiên chốn đạp đầu ngọn gió
Chốn tim em chưa thuộc về đúng nghĩa
Chốn tim em luôn nhức nhối, u nề
Em nghĩ mãi rồi em sợ hãi
Sợ sóng thủy triều bạc lòng khuất lấp
Sợ cánh chim sâm cầm xoạc tít trời xa
Sợ tro bụi vàng nhuốm màu vũ trụ
Sợ muôn đời ngừng đập bóng hình anh.
THÁI CƯỜNG