Vanvn- Phùng Hải Yến sinh năm 1985, người dân tộc Dao Khâu vùng Sìn Hồ, Lai Châu. Chị tốt nghiệp Lớp sáng tác văn học K1 – Đại học Văn hóa nghệ thuật Quân đội. Là hội viên trẻ của Hội Văn học nghệ thuật các Dân tộc thiểu số Việt Nam. Hiện chị là Phó Chủ tịch Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Lai Châu.

Sinh ra trong gia đình có truyền thống văn chương nên Phùng Hải Yến viết lách từ rất sớm. Chị đã lần lượt cho ra mắt bạn đọc các tập: “Nắng thổ cẩm” – thơ, 2013; “Tìm điệu xòe hôm qua” – thơ, 2018. Bên cạnh đó, chị còn góp mặt trong nhiều tập in chung, đặc biệt là cuốn truyện ký “Sìn Hồ dấu yêu” và tập thơ “Đếm tuổi mùa đông” chị in chung cùng bố mẹ. Phùng Hải Yến đã đoạt nhiều giải thưởng về văn học như: Giải B Giải thưởng VHNT Lai Châu lần thứ II năm 2017; Giải nhì Cuộc vận động sáng tác VHNT, báo chí về đề tài “Lực lượng vũ trang Quân khu 2 – 70 năm xây dựng, chiến đấu và trưởng thành” năm 2016…
Phùng Hải Yến sáng tác nhiều thể loại nhưng nổi bật nhất là thơ. Thơ Phùng Hải Yến có dấu ấn riêng với đề tài, không gian văn hóa dân tộc miền núi Tây Bắc cùng lối viết phóng khoáng, hiện đại, dồn nén, giàu sức gợi: “Em đã khóc!/ Ngoảnh lại làng bản mình khơi khơi rừng núi/ Nhìn thấy bé mọn mình giữa thung lũng sương…” (Khóc trên đỉnh Hoàng Liên); “Người Tây Bắc/ Ngả nghiêng/ Bát rượu mời/ Sóng sánh/ mắt nai/ Ngà ngà/ nhịp thở/ Xiết tay sau từng lượt nhấc/ Khách về/ Bẽn lẽn úp mặt vào cái siết tay/ Tưởng hơi ấm sau điệu xòe nằm lại…” (Siết tay)…
NÔNG QUANG KHIÊM giới thiệu
ĐƯỜNG MÂY
Chiếc khăn mây
em dệt
vắt ngang núi chiều nay
là đường chân trời gọi tết về
nơi con dốc nhỏ
Trẻ em khúc khích phiên chợ vui
chờ quà năm mới.
Cao nguyên nhuộm sợi màu
dệt nắng lên
Sợi tơ trời rất thắm
đậu nhẹ lên phơi áo nụ đào xuân.
Chúm chím chồi non
bung nở
Điệu khèn bên núi
Réo rắt gọi tình yêu.
Tiếng giã gạo vang vang
Trăng thẫn thờ rọi sáng
Cuối góc sàn
Sơn nữ cất lời ca
Điệu hát ngân xa
vọng sườn đồi
leo đỉnh núi
Chàng trai yêu ở đâu nghe thấy
về nơi đường mây.
KHÓC TRÊN ĐỈNH HOÀNG LIÊN
Trên vách đá một ngàn bốn trăm lẻ một mét
Em đã khóc khi nhìn thấy bờ bên kia
Hoa đỗ quyên bung từng chùm trên cao
Ngạo nghễ hớp gió trời
Nở hòa vào mây
Xòe tay ôm Hoàng Liên ngàn tuổi.
Em đã khóc!
Ngoảnh lại làng bản mình khơi khơi rừng núi
Nhìn thấy bé mọn mình giữa thung lũng sương
Nước mắt em lăn trong từng cánh đỗ quyên
Như người gái đẹp đêm xòe lặng khóc bên bờ sông Đà thưở trước…
Em đã ôm mẹ cổ thụ cháy khô
Máu đen bám phủ trời những ngày rần rật lửa
Nhựa sống trôi quánh đặc sông Đà.
Em đã khóc cùng Hoàng Liên bạo bệnh hiểm nghèo
Bao tế bào chết đi, chồi nụ khi nào hồi sinh để ngày mai rừng thức?
Trên hun hút Hoàng Liên
Lặng khóc giữa xưa nay.

TIẾNG LÒNG
Bíu vào tiếng khèn tình
Tôi rẽ sương vào hội
Hội mùa hoa thơm thơm nếp mới
Rộn ràng xòe chiêng
Bíu vào tiếng lục lạc ngựa khua
Tôi rẽ mây lên chợ
Chợ phiên mùa xuân mới
Áo thổ cẩm khoe màu
Bíu vào tiếng đàn môi
Ngơ ngẩn tôi đến suối
Ơi cô gái thổi lá bên tán rừng thưa
Ơi em gái đợi chờ bên cây ban trắng
Mùa xuân nở bừng trên miệng cười em
Mùa xuân rực rỡ trên mắt tươi
Sao em còn ngại ngùng?
Bíu vào tiếng lòng của kẻ xa quê
Tôi tìm về
Xòe tay ôm
Rễ cây già sum xuê tán
Ngỡ mình chạm gốc gác, cội nguồn…
TÌM ĐIỆU XÒE HÔM QUA
Bước lang thang tôi tìm về bóng núi
Chiều xõa tóc vỗ về
Dòng Hoàng Hồ sóng nhẹ cuộn say mê
Tôi ấp mặt tìm dư hương vị cũ
Trong long lanh sóng nước
Tôi rượt theo óng ánh mắt say
Đêm xòe bản em trao
Tưởng mình bốc cháy
Gió ngàn thung cuộn thổi
Tôi tìm về
Tưởng điệu xòe vừa mới hôm qua
Noọng ơi!
Khúc giã bạn em gửi lại nơi đâu
Bước theo chồng về bản mới
Sông xưa còn
Điệu xòe nghiêng
Rượu cạn đêm tối
Tôi nghiêng ngả xòe mãi với bóng tôi…
VỊ QUÊ
Sắp tết rồi!
Con nhớ lắm, mế ơi!
Bếp nhà sàn cheo leo lưng chừng núi
Tiếng “tác” gọi bầy của đàn hoẵng đêm
Làm sao con quên được:
một góc rừng tuổi thơ.
Con đi xa chưa lúc nào quên
Bóng mế còng lưng trẩy ngô
Cỗi cằn dốc đá
Dấu hỏi theo con khôn nguôi nhớ quê nhà
Và… nỗi nhớ đè trĩu hai vai
Gùi lúa chín trên nương
chở bao nhiêu mồ hôi, nước mắt
Để con lớn lên
Sắp tết rồi!
Về với núi rừng thôi!
Làm con sóc con rúc trong lòng mế
Làm con dúi tìm về với chiếc hang – lòng đất
Về cọn nước quê mình
Giọt nước ngọt mềm môi.
Con về
Bập bùng bên bếp lửa dáng mế yêu
Dấu hỏi oằn lên, in vách nứa
Mùi cá nướng, cơm lam vừa chín
Vị quê hương òa mặn
Hay giọt nước mắt con lăn trên đất núi – quê mình.

LÁ BÙA YÊU
Em tìm thấy chiếc lá yểm bùa
trong lồng ngực trái người trai em nhận lời yêu hôm qua
Loại lá mọc giữa thung,
hình trái tim
nhỏ xíu.
Loại lá tỏa mùi thơm dọc lối mòn, sông suối
Loại lá neo hai bàn tay
chụm thành
lời thương.
Lẽ nào anh dùng lá bỏ bùa để yêu em?
Khi mọi ngăn trái tim em đã chật ắp bóng hình anh
đâu thể đầy hơn nữa!
Gam màu nhớ giăng em yếu đuối
Giữa trời môi – mắt anh
Cẩn thận gói tình yêu trong lần khăn thổ cẩm mới thêu,
Em một lần tin hoài nghi,
ngược ngàn
men thung
tìm lá
Yểm lời yêu cuối cùng
vào cuộc đời người con trai
em đã nhận lời
hôm qua.
KHÈN TÌNH
Em ríu gót chân leo vách đá tai mèo
Đuổi bắt tiếng khèn không nhét được vào tai
Tiếng khèn rơi nghiêng tim em, mộng mị.
Em đã nghe đâu đây
Vang lời khèn tha thiết đắm say
Hẳn được thổi từ miệng người trai chung thủy.
Lời khèn vượt thác trắng
Lời khèn lướt núi sâu
Lời khèn in dấu khóe môi ai lịm mật
Em men theo luồng gió
Tìm lời khèn của người trai gieo giữa nắng hoa…
SIẾT TAY
Người Tây Bắc
Ngả nghiêng
Bát rượu mời.
Sóng sánh
mắt nai,
Ngà ngà
nhịp thở,
Siết tay sau từng lượt nhấc
Khách về
Bẽn lẽn úp mặt vào cái xiết tay
Tưởng hơi ấm sau điệu xòe nằm lại.
PHÙNG HẢI YẾN