Vanvn- Phạm Thùy Ngân tên thật là Phạm Thị Ngân, sinh năm 1984, Hội viên Hội VHNT tỉnh Quảng Bình. Thơ và tản văn của chị đã được đăng ở nhiều báo, tạp chí từ trung ương đến địa phương.
Phạm Thùy Ngân vừa làm thơ vừa viết văn xuôi. Thơ Ngân là những rung chấn sinh động của cái tôi bản thể, vong thân để nghe “nỗi lòng xoắn sợi”. Ngôn ngữ thơ đẹp, chắc, mẩy, sóng sánh chiêm nghiệm. Những trang văn của chị lại đậm chất núi rừng, hoang dã, chị trở về với thiên nhiên, gặp mình trong thiên nhiên, chạm vào kí ức mà xoa dịu, thanh lọc tâm hồn.
HOÀNG THỤY ANH giới thiệu

NGƯỜI ĐÀN BÀ CÕNG NÚI
Người đàn bà dựa vào lưng núi
thời gian rót qua cuống ngày
mắt ngả màu trăng hạn
sắp dày những khuôn mặt rụng rơi
có ai về nữa đâu
canh khuya
xuân tàn
gió bấc khản giọng
nỗi đau rít từng cơn
người đàn bà vín đêm
nhặt tiếng chuông vọng từ vách núi
tụng niệm niềm tin
bằng những đợi chờ mòn mỏi
thời gian không biết dối lừa
suối lệ cạn khô
cây giăng kín lối
chẳng còn ai về
người đàn bà lặng câm cõng núi.
CHÀY KHUYA
Tiếng chày khuya thấm từ lồng ngực
giấc mơ vỡ
cứa vào đêm
thâm quầng mắt nhớ
thượng huyền mắc võng
à ơi cánh vạc
chở hôm qua về cùng câu hát
bao giờ lại đón cơn mưa
bóng chày đung đưa
treo đầu ngọn lửa
lang thang miền trăng cổ
tiếng gà lay tỉnh
câu thơ mở mắt
nhìn đêm
GHÉP MÙA THU
Em xích về phía hoàng hôn
bỏ chiều hoang hoải
tấm lưng trần đẫm ướt
nước cổ chày
rơi
bóng em ngã dài con đường
ráng vàng quét mòn ánh mắt
tiếng chim lẻ bạn rưng rưng
cơn khát cháy xuống bức tranh chiều
dang tay níu em về phương ấy
núi trở mình
anh rơi vào đêm tối
khóc bình minh
anh vá ánh mắt buồn
bằng nụ cười sơn nữ
gói gém hương nồng cuối hạ
nhặt lá
ghép mùa thu

BỎ QUÊN MÙA ĐÔNG
Em bỏ quên mùa đông
trong chiếc áo choàng của phố
để nụ cười đóng băng
co ro nỗi nhớ
những trái tim xanh nép vào nhau
ngón tay rung từng nhịp thở
ánh mắt đục mùi rét mướt
không gian mồ côi
anh khơi nụ hôn
đôi môi thổi bùng lửa khát
cô đơn tan chảy
trái tim đỏ rực phù sa
mùa đông ngủ yên lòng phố
yêu thương soi đuốc
em về.
HAI MÙA LAU
Em nói gì với gió
mà mắt chiều rưng rưng
núi giăng màn úp mặt
lau gục đầu buốt trắng hoàng hôn
ngày em đến
lau xếp hàng lặng ngắt
hạt yêu thương gieo vào từng ánh mắt
rừng hoang kí tự cựa mình
bụi phấn ru trắng dần mái tóc
giấc mơ neo cõi ngược
nẻo đi rút sợi tơ lòng
trĩu vai nỗi đời kẽo kẹt
như bông lau trên đỉnh núi
dựng chổi quét trời
giữa tím bầm rét buốt
em với mây ngàn tinh khôi
hôm nay chiều ngả nghiêng sườn dốc
sau lưng em lau nở trắng ngần
những ngón gầy run rẩy
ôm núi khóc
lối về xước chân.
NHỚ
Em đi qua mặt trời
bàn chân không chạm đất
dấu chân rải ngược
con đường chạy về phía bóng đêm
nỗi nhớ không tên không có chủ
lăn tròn trên phố
cơn nồm chớp mi
vài vết hằn sâu sau cái nhíu mày
em tự hỏi giữa khóc và cười đâu là ranh giới
phố vẫn im lặng trước cơn lốc xoáy
nhẫn nại hít thở
cuống phổi bám dày phù sa
nỗi nhớ như những xúc tu
cuốn chặt trái tim
nối dài tiếng thở
xoắn em vào giấc ngủ bằng sợi tầm gai
em mơ qua mặt trời
lửa nung hồng khuôn mặt
vội giấu vào lồng ngực
dập dềnh tiếng sóng triều
đêm
SINH RA TỪ ĐÊM
Mưa bấm vào phím đêm
thanh âm run rẩy bật lên từ mặt đất
môi ngày khép chặt
giam cầm tiếng thở
gió rứt từng chiếc lá
tung
xoay
niềm riêng nghiêng ngả
đêm nép vào đêm
tạc bức tranh thủy mặc
những đắng ngọt chạm dần đáy cốc
kí tự cũng say cafein
cất vào đêm gửi vào đêm ném vào đêm
những năm tháng cũ
khi cửa ngày hé mở
ta làm đứa trẻ
sơ sinh
MƯA ĐÁM MÂY
những đám mây xòe giọt mặt trời
tưới nụ cười ướt sũng
gió choàng tay ôm
nắng thì thầm mưa đám mây
mưa ngang qua em ánh mắt ai qua thềm
chớp mi vội vã
áo em chưa kịp ướt
lồng ngực đã ngấm hơi men
đất khát mưa hay em khát anh
cháy bùng nỗi nhớ
đêm uống cạn giọt lành giọt vỡ
mặn đắng nụ môi
anh như mưa đám mây
vỗ về sa mạc
em đóa xương rồng
cuồng cơn say nắng
PHẠM THÙY NGÂN