
Vanvn- Tác giả Nguyễn Thị Thuyền sinh năm 1989 ở Quảng Nam, tốt nghiệp đại học ngành sư phạm, hiện là giáo viên Trường THPT Nguyễn Huệ, tỉnh Quảng Nam.
“Hoài nghi các tứ thơ” đã trở nên bão hòa, xác quyết “để mặt mộc” cho thơ, Nguyễn Thị Thuyền dẫn dụ người đọc men theo “cơn giông thăm dò trạm gác của bài thơ lạ”. “Phần còn lại [của văn bản] tạo đường cong dấu hỏi”: Đây cũng là một cách thơ, tại sao không?
HOÀNG ĐĂNG KHOA giới thiệu
Bài tình xa
Hà Nội những mùa anh bất lực tìm em
Hồ Gươm không vào tay tiếng sâm cầm
Hương cốm biếng quên cười chào then gió
Mùa đã phù sa trên ngấn nước sông Hồng
Con én phối lời bạt vào xuân mai mối
Hoàng thành không rao tin ngày xưa của kinh kì
Em ở nơi này thao túng nỗi niềm yêu
Anh gửi dịu dàng màu trời không có chúng mình qua
Hà Nội mủi lòng chúng mình thịnh soạn xa
Thành phố _ ma
Thành phố này im ắng quá
Nơi áng mây giăng lấy nắng
Gió rù rì với cỏ
Những tấm bia khái quát hành trình người
Thành phố của những cuộc đời đã văng khỏi thế gian
bằng cách để trái tim tự do hết thời hạn
date cuối thường _ riêng tư
Thành phố này không tên trộm nào cả gan
cướp giật không lộng hành
mà nỗi sợ gai gai mùi nghĩa địa
Nơi người sống kiểm chứng [không chủ đích] ý nghĩa từng ngày mình còn thở
Thành phố này hoài nghi các tứ thơ
Cấu trúc hoàn toàn nỗi sợ hãi
Đúng và sai và cái chết
Thành phố treo đầy nỗi buồn công khai
Thành quả của đời sống…
Mộc
1.
Vết thẹo của tháng sáu
đẹp và bất an
trong bài thơ để mặt mộc [từng] câu, từ
Nỗi buồn của chúng mình
trĩu bụi tà huy
2.
Người hát bài tình cũ
cho cô gái đến sau [các] cô gái đến sau
lời yêu rụng xuống thềm
cỏ đâm thủng giai điệu tình ái
xanh thẫm nốt phai phôi
3.
Sáng nay anh đi ngang qua
ánh nhìn gắn mác ‘người yêu cũ’
Có hai người không than van
Bài thơ nghiêng tất cả các hướng
tình không sao trôi xuôi
Tìm
Dòng sông đã mạnh dạn rời đi
cạn kiệt cả phần cuống
Bóng trăng vàng chiếu lệ
rặng đồi giã biệt làn rêu
Bài thơ thích rúc sâu vào chùm từ ngữ và đợi
Người đọc chui lọt kẽ hở tư duy
Bước ra không có gì trên tay cả
Một nhát gươm phạt đứt trận cười
Như triêu nhan
1.
Tháng năm y hệt gã tài phiệt
đặt vào lịch sử một tài khoản rỗng
Băng tan thu xếp mùa xuân
2.
Đám đông lớn tựa trời xanh
Mà thơ lại cố bé thành vì sao
Triêu nhan nhỏ nhắn dường nào
Bàn chân lỡ dại phạm vào thân hoa
3.
Tất cả đều nhàn nhạt
Trừ chiếc ví chỉ còn đựng các loại giấy tờ tuỳ thân
Buộc ta phải suy nghĩ
và bắt đầu cơn thống khổ
niềm polime kinh niên

Mật thất
1.
Mùa đã hượm những niềm vui kì cựu
Gió lộng ngôn tiếng đập cánh loài dơi
Đêm giấu mặt chờ hoa quỳnh phát giác
Đi ra từ mật thất
quá khứ tìm cách tung tin
2.
Thời gian luôn phải nuôi con mọn
lịch sử tập tành khiêu vũ
Truyền thông đánh tráo cái đẹp và mùa thu
Bài thơ ngoan rất hư
3.
Tôi nhớ em được không?
Roi đòn là tuổi tác
mùa xuân đổi chác giao thừa
Mưa xúi dại màu son
Khác
1.
Đêm nay tôi khoác tay [với] tị hiềm
Cắn một mảng sân si
Tanh nơi đầu lưỡi
Bài thơ chết tươi lúc 00 giờ
2.
Không gặp lại tôi
Không gặp lại em
Sau ngày cưới:
Tình yêu vịn lấy chân giường
Ngồi thụp xuống quanh năm
3.
Lời hẹn của đức lang quân
đã vào quán nhậu
nâng ly mừng chiếc váy ở ngoan trong nhà.
Thăm dò
Thành phố
giấu giùm em nỗi buồn
Tháng Tư không giải thích điềm hoa sưa
sáng nay mặt trời bất lực từ phía Đông
trong khi ánh sáng đợi người ở phía Tây
có cơn giông thăm dò trạm gác của bài thơ lạ
người đọc không hiểu câu cuối
phần còn lại [của văn bản] tạo đường cong dấu hỏi
vui và buồn lên thoi
dệt sợi của nụ cười chưa gợn nét
Dấu chấm trơ trẽn rơi vào
chiều ngưng thơ
Giấc mơ
1.
Nếu không chống lại bất công
hãy vui vẻ làm nạn nhân
bài thơ không phận sự giáo huấn
Thượng đế kiên nhẫn xem tuồng
vai diễn nào cũng nhạt và suông
[có vẻ] ai cũng lùn hơn công lí2.
Tôi chẳng biết nhiều về em
như bàn chân chưa qua thành Rome
[nhưng] giấc mơ khi tôi thức kịp băng qua bảy ngọn đồi* lịch duyệtKí ức hai ta không hề có tuyết
cũng đủ làm lạnh tất cả mùa đông sau này
những mùa người yêu không trong tay
________
* 7 ngọn đồi chính ở thành phố Rome
Mô phỏng
1.
Em chẳng viết được gì cả
bài thơ ngoài thềm lục địa
sẽ trở vào cùng anh
2.
Những con sóng mô phỏng suy nghĩ của [loài] người
Ước mơ [là] cánh buồm giăng giữa trùng khơi
cần sức lực [của] gió
Tình yêu [là] bóng trăng rơi
3.
Phố không còn lựa lời kể kỉ niệm của hai đứa ngày xưa
Tôi trở lại nhận [lời] phố
thế chấp những cú lừa nhân sinh
trong lúc mùa đông tiết kiệm ánh bình minh
NGUYỄN THỊ THUYỀN