Vanvn- Nguyễn Minh Ngọc Hà là cây bút trẻ mới nổi lên ở miền Đông Nam Bộ mấy năm qua, Hội viên Hội VHNT tỉnh Bình Dương. Cô học tốt nghiệp Đại học Kinh tế TPHCM rồi làm việc trong ngành ngân hàng ở thành phố này, tuy nhiên vì phải chăm sóc mẹ già neo đơn nên cô phải về lại quê hương Bình Dương.

Giữa hoàn cảnh không thuận lợi của cuộc sống mưu sinh, ngọn lửa tình yêu thi ca vốn âm ỉ từ trước đã bừng sáng trong lòng Nguyễn Minh Ngọc Hà như người bạn tri âm để cô làm điểm tựa bước tới. Và kết quả là 2 tập thơ Nguyễn Minh Ngọc Hà đã lần lượt được xuất bản là Đắng (2018), Nỗi buồn trổ hoa (2020) và bản thảo tập thơ thứ 3 có tên Gặt yêu thương trên cánh đồng ký ức vừa được Ủy ban nhân dân tỉnh Bình Dương trao Giải thưởng Văn học nghệ thuật Huỳnh Văn Nghệ lần thứ VI-2020 cũng chuẩn bị ra mắt bạn đọc.
Kết hợp giữa truyền thống với hiện đại, giữa tư duy khoa học tự nhiên với sức liên tưởng phong phú, thơ Nguyễn Minh Ngọc Hà là tiếng lòng thiết tha, chân thành yêu người yêu đời thể hiện qua những hình tượng thi vị: “Tình yêu không có đúng sai/ Chỉ có yêu và không yêu nữa/ Nên lạ lùng gì đâu khi một bàn tay quên lời hứa/ Với một bàn tay”…
CHUYỆN MỘT BÀN TAY
Là một bàn tay từng siết chặt một bàn tay
Đi qua mùa bão giông
Đi qua mùa nắng gió
Bàn tay ấy hứa suốt đời không buông bỏ
Một bàn tay
Nhưng lời hứa gió bay
Bàn tay xưa tìm ấm êm bên một bàn tay khác
Hạnh phúc cũ hóa thành điều tẻ nhạt
Hân hoan phía này là đau rát phía bên kia
Một bàn tay những tưởng chẳng xa lìa
Một bàn tay đã cùng đi qua trăm sông nghìn núi
Đã từng lau giọt vui tràn khóe mi, cả những dòng lệ tủi
Từng là vùng trời bình yên, từng vỗ về an ủi
Là một bàn tay không thể thiếu trên đời
Nhưng thế sự chuyển dời
Hay vì lòng người thay đổi?
Bàn tay buông bàn tay không một lần tiếc nuối
Sao bàn tay vẫn còn tha thiết một bàn tay?
Tình yêu không có đúng sai
Chỉ có yêu và không yêu nữa
Nên lạ lùng gì đâu khi một bàn tay quên lời hứa
Với một bàn tay
Có phải lời hứa nào cũng nhẹ như gió bay?
BIỂN CHẾT
Biển mệt rồi nên biển chỉ lặng im
Sóng cũng thôi không còn hát bản tình ca dang dở
Bờ cát héo mòn suốt bao mùa trăn trở
Mỏi ngóng bóng thuyền biền biệt khơi xa
Biển đã quên rồi câu chuyện hôm qua
Và câu chuyện hôm nay không còn ai kể tiếp
Người hứa bên người đời đời kiếp kiếp
Rồi người xa người trong một phút giây…
Biển đau lòng nên tự chuốc mình say
Nổi bão giông toan vùi chôn yêu dấu
Lịm chết trái tim bằng những dòng lệ máu
Sao thương nhớ không phai, tình biển cứ mặn mà?
Biển bây giờ chỉ còn lại xót xa
Đành tự ru mình sau mấy mùa bão động
Khép giấc ngủ vùi thôi cồn cào con sóng
Biển bình yên hay vờ như bình yên?
Biển khóc thật nhiều, khóc để cố tìm quên
Một bóng thuyền chỉ còn trong tâm tưởng
Đôi trái tim yêu đã đi về ngược hướng
Lòng biển chết rồi từ buổi ấy… thuyền xa

GIỌT NƯỚC KIA ĐÂU SỐNG LẠI HAI LẦN!
Giá có thể ghì chặt anh vào lòng nói hai tiếng: “Em thương”
Mỏi mệt rồi người đừng đi đâu nữa cả
Ngồi lại đây để cho em được tự tay khâu vá
Những nỗi buồn và cả những cơn đau
Cuộc đời anh là mưa nắng dãi dầu
Là vệt ký ức buồn vẫn còn hằn sâu nơi đáy mắt
Là hy vọng cạn dần, là niềm tin lụi tắt
Là hoang hoải, rã rời
Là trống trải, cô đơn…
Cuộc đời em cũng chẳng có gì hơn
Buồn từ lâu đã song hành làm bạn
Dù chỉ là một giọt nước cuối cùng trên sa mạc
Em cũng nguyện hiến mình cứu anh khỏi khát
Rồi em tan đi…
Trong hư vô em còn lại những gì?
Là hai tiếng “Em thương” vẫn vùi sâu nơi lồng ngực
Em yêu anh nhưng phải đành bất lực
Giọt nước kia đâu sống lại hai lần!
ĐỌA ĐÀY
Ly cà phê tan
nhạt vị
mà nỗi buồn đặc quánh trên môi
chưa kịp khóc cho lời từ tạ
mà quay lưng
người đã đi rồi!
Hoa nở hoa tàn hoa lại nở
đời vẫn trôi
nhật nguyệt vẫn vần xoay
sao lòng vẫn chưa khi nào tạnh ráo
vẫn vùi thân
trong vòng xoáy đọa đày?
Không quên được
lẽ nào không quên được?
dẫu nhớ nhung vắt cạn máu tim sầu
không vui được
lẽ nào không vui được?
dẫu lẽ đời đâu chỉ có niềm đau
Thạch sùng cắn rách đêm lời ai oán
ta xâu kim
vá lại vết thương lòng
trăm mũi chỉ
hay hàng nghìn mũi chỉ
có vá lành vết thương ấy được không?
PHỐ VÀ EM
Phố nép mình trong mưa lạnh tối nay
Em nép vào ai cho lòng mình khỏi ướt
Nép vào ai đi giữa chiều gió ngược
Mà không đau, không lạnh, không buồn?
Phố trầm mình dưới những giọt mưa tuôn
Cô đơn không? Lạnh nhiều không hỡi phố?
Làm chứng nhân cho bao người tương ngộ
Riêng phố cô đơn đến tận bây giờ
Em chờ ai hay phố đã mong chờ
Một bước chân vội đi không trở lại
Lòng phố đau hay tim em tê tái
Nước mắt chực trào… rơi mãi không thôi
Phố mỉm cười nhìn tình yêu lên ngôi
Phố quặn đau khi chúng mình mỗi lối
Em vẫn chờ hay phố xưa vẫn đợi
Có một người lại bước chân qua…

VIẾT CHO ĐÀN BÀ BƯỚC QUA TUỔI BỐN MƯƠI
Người đàn bà bước qua tuổi bốn mươi
Thanh xuân đã lùi xa về bên kia sườn dốc
Nửa cuộc người nhận về mình lắm đắng cay, khổ nhọc
Vẫn lặng lẽ mỉm cười, vẫn lặng lẽ bao dung
Đã từng cháy hết mình vì yêu, từng đau đớn kiệt cùng
Nên thấu rõ chuyện nhân tình thế thái
Chẳng còn màng hơn thua hay đúng sai, phải trái
Bình thản bước qua những hiềm khích, thị phi
Người đàn bà bốn mươi vui vì lẽ gì?
Ngoài nhận ra chính mình vốn kiên cường, mạnh mẽ
Đàn ông ư? Chưa bao giờ là tất cả!
Họ cất giấu nỗi buồn vào đáy mắt rất sâu
Đàn bà bốn mươi khan hiếm niềm vui mà dư giả nỗi đau
Chẳng còn khóc mỗi lần nhìn mưa buồn qua phố
Chẳng còn ru mình say mê trước những lời cám dỗ
Và cũng thôi nuông chiều cảm xúc của trái tim
Người đàn bà bốn mươi biết chân cứng đá mềm
Đủ khôn ngoan để rạch ròi niềm yêu ghét
Đủ lý trí để quay lưng với những điều tệ bạc
Đủ thâm trầm để giấu che cả những tính toan
Đàn bà bốn mươi không cần đỏ thắm môi son
Xa lạ với dỗi hờn, với cưng chiều, nũng nịu
Chỉ cần một người biết lắng nghe và thấu hiểu
Đã là quá đủ đầy!
Đàn bà bốn mươi thôi không màng kín một vòng tay
Tự ôm lấy mình cũng chính là sưởi ấm
Bởi đã thấu tỏ lẽ tàn phai sau những ân tình sâu đậm
Nguyện chối từ mang tim ra đánh cược lấy yêu thương
Biết rõ tóc đã nhuộm màu buồn qua những lần soi gương
Cùng những vết chân chim kéo nhau về cư trú
Thôi không đổ thừa cho ván bài phận số
Dù đúng hay sai, mọi sự cũng do mình!
Người đàn bà bốn mươi vẫn khao khát yêu tin
Yêu lấy bản thân và tin mình trước nhất
Dẫu mòn gót chân trên con đường kiếm tìm hạnh phúc
Họ vẫn tiếp tục bước đi!
– Người đàn bà bốn mươi tuổi ước mơ gì?
– Bình an nội tâm giữa cuộc đời bão nổi…
VIẾT CHO ĐÀN ÔNG BƯỚC QUA TUỔI BỐN MƯƠI
Đàn ông bước qua tuổi bốn mươi đã mòn mỏi chiến chinh
Chỉ khao khát một nơi chốn dừng chân giữa biển đời sóng gió
Chỉ khao khát được vùi đầu vào một bờ ngực nhỏ
Tìm kiếm chút bình yên
Đã thấu hiểu sau những cuộc truy hoan là đầy rẫy muộn phiền
Khi tàn cuộc vui chỉ còn mỗi bóng đêm làm bạn
Chán ngán rồi lời thề hứa đầu môi dẫu sông mòn biển cạn
Thốt ra từ lớp son che phủ những lọc lừa
Tình yêu gì mà chỉ toàn chuyện bán mua?
Trên đỉnh vinh quang người người bủa vây, săn đón
Rồi khi sa chân cũng từng ấy rẻ khinh đời bé mọn
Đáng sợ thay lòng dạ con người!
Ỷ sức trẻ căng tràn nên mới nghênh ngang giong thuyền ra khơi
Nào ngờ tan tác cánh buồm khi sóng gió bão giông dập dồn ập tới
Thêm trận cuồng phong là thêm lần chùn chân mỏi gối
Kẻ ôm mộng viễn chinh chỉ muốn được trở về
Đã thấm nghĩa “chân thành” sau những phen thất bại não nề
Đã thấu rõ chuyện nhân tình thế thái
Và bắt đầu biết sợ hãi
Những mặt nạ người trang điểm rất tinh vi
Đàn ông bước qua tuổi bốn mươi đã mỏi cánh thiên di
Chỉ muốn quay về náu nương tổ ấm
Như kẻ bị bỏ đói yêu thương khát thèm một ân tình sâu đậm
Đói một giọt đàn bà đầy ắp những bao dung
Đàn ông bước qua tuổi bốn mươi rất thèm một gia đình!
HÃY ĐƯA EM VỀ VỚI BIỂN
Hãy đưa em về với biển chiều nay
Nghe hàng thùy dương hát đôi lời tình tự
Sóng sẽ nhẹ hôn gót chân buồn lữ thứ
Gió sẽ hong khô dòng nước mắt nhạt nhòa
Đưa em xa rời chốn phố thị phồn hoa
Nơi lòng người rặt những điều toan tính
Môi hôn từ ly chẳng vương mùi bịn rịn
Nụ cười trên môi méo mó những nỗi buồn
Hãy đưa em về tìm lại những con đường
Của nhiều lứa đôi từng đón đưa hò hẹn
Những con đường quanh co và chật hẹp
Mà tình người chẳng hẹp, chẳng quanh co!
Đưa em trở về những ngày tháng vô lo
Như sóng hồn nhiên mải nô đùa bờ cát
Đi khắp thế gian nếm đủ mùi tệ bạc
Lệ mặn chan cơm lại nhớ biển quê mình
Hãy đưa em về ấm áp những chân tình
Thở hơi thở quê hương, nếm ngọt ngào xứ sở
Nơi em được yếu mềm như một cô gái nhỏ
Chẳng phải gồng mình mạnh mẽ trước thế gian
Hãy đưa em trở về với biển, với anh
Say giấc mộng thị thành em ném mình vào phố
Về viết lại bài thơ trót một lần dang dở
Nơi có biển bao dung và anh vẫn đợi chờ…
NGUYỄN MINH NGỌC HÀ