Vanvn- Nguyễn Hải tên thật Nguyễn Ngọc Hải, sinh năm 1986, hiện là biên tập viên Tạp chí Xứ Thanh thuộc Hội VHNT tỉnh Thanh Hóa. Anh có nhiều thơ và ký đăng trên các báo chí, đoạt Giải ba Thơ trẻ Thanh Hóa năm 2012.
Thơ Nguyễn Hải chạm đến nhiều đề tài: chiến tranh, biển đảo, biên giới, tình yêu, thân phận, hiện thực cuộc đời,… Nhịp sống mới, xúc cảm mới giúp anh có cách nhìn riêng về thơ, thơ không ở chân trời nào xa xôi, huyền bí, mà thơ bắt đầu từ những câu chuyện hết sức đời thường: “Người đàn bà đã không đủ nước mắt để xót thương những trận càn trong mơ đầm đìa sợ hãi nơi anh/ Người đàn bà từ bỏ thiên chức làm mẹ sau ba lần sinh nhầm quái nhân vô tội chưa kịp khóc lúc chào đời/ Người đàn bà đã chết lặng sau mười năm gặp lại anh chỉ còn một phần tư dáng người nhòa trong tiếng nấc”. Quan niệm này đã làm nên nét đẹp nhân văn trong thơ anh.
HOÀNG THỤY ANH giới thiệu

Anh hùng và người đàn bà
Vợ anh buộc chiếc thìa vào cánh tay mất đi phân nửa mỗi bữa ăn
Và cũng người đàn bà bất hạnh ấy bế anh lên giường mỗi đêm thật muộn
Hai chân và hai cánh tay? anh quên mất chỗ người ta chôn chúng.
Anh sợ những giấc ngủ
Chúng đưa lại cho anh những cảnh tượng vã mồ hôi và co quắp nơi góc giường
Anh sợ những chiếc gương
Chúng đem đến cho anh những mặc cảm đời thường giày vò nghẹt thở
Anh ôm người vợ bất hạnh bằng tất cả phần tay chân còn lại
Bình yên trở về sau những cơn mơ
Anh biết mình còn sống
Người đàn bà đã không đủ nước mắt để xót thương những trận càn trong mơ đầm đìa sợ hãi nơi anh.
Người đàn bà từ bỏ thiên chức làm mẹ sau ba lần sinh nhầm quái nhân vô tội chưa kịp khóc lúc chào đời
Người đàn bà đã chết lặng sau mười năm gặp lại anh chỉ còn một phần tư dáng người nhòa trong tiếng nấc.
Và anh, giữa đời thường vẫn mơ về chiến trường, nơi anh là người còn lại duy nhất, để tưởng niệm mười một người đồng đội vẫn nhắc tên anh ở một nơi rất xa.
Đêm nay, anh lại “xung phong…”, người đàn bà lại ghì chặt anh vào lòng!.
Bàn tay biển khơi
Nơi đó – giữa mênh mông
ánh mặt trời dát vàng lên mặt biển
Những chàng trai ngư phủ
mang khuôn mặt rực rỡ ánh bình minh
Nụ cười sóng lấp lánh lân tinh
Cuốn lưới lên cuốn cả ánh mặt trời
Những đôi tay trần ôm trọn biển Đông…
Biên giới
Những bàn tay nắm
Bàn tay…
Sắc nhọn tai mèo.
Cột mốc hóa thạch rêu phong
Trời phân định(1)
Vững chãi của đá, cây và gió
Biên cương
Những cánh cửa không nhạt màu sơn
Nghìn đời “răng đen tóc dài…”(2)
Con cháu vua Hùng
chân trần lam lũ
Từ đỉnh Lũng Cú khắc khoải biển khơi
Đâu cũng là cửa nhà người Việt.
_____________
(1) Ý thơ trong bài Nam quốc sơn hà
(1) Ý thơ trong bài Hạ dụ của vua Quang Trung
Chiến tranh
Anh ta
Phải người đàn ông đứng giữa hai người đàn ông nữa
họ đứng sát vào nhau như hai người đang bồng một người
Ba người đứng trên ba cái chân.
Anh ta, không… ông ta
người đứng giữa hai người đàn ông phía hơi xa
Họ đang ôm nhau khóc
Ba người với hai cánh tay ghì chặt
Ông ta
Vâng! Là người đang ngồi xe lăn bên người đàn bà tóc bạc
Ông ấy là cặp mắt của bà ấy và bà ấy chính là đôi chân của ông ấy
Đừng hỏi những đứa con
Họ đã hết nước mắt cho những dị nhân vô tội.
Ông ta
người có dáng to cao cạnh những người đứng bên phải chúng ta
Ông ấy đang khóc
Một cuốn nhật ký, một tháng tù binh, ông ấy nhận ra đằng sau những họng súng
Là những ác nhân tham lam và tàn nhẫn
Đằng sau những câu tuyên thệ là tội ác không thể dung tha
Đằng sau những khúc tráng ca là rằng xé tâm can mãi mãi.
Vì đằng trước họng súng là những con người sống cho lẽ phải.
Bà ấy, ông ấy và ông ấy nữa là nạn nhân của thứ trò chơi man rợ và kinh hoàng mang tên chiến tranh…

Cỏ mần trầu
Lẳng lặng sống trên dấu thời gian
Lớp cỏ sau mọc lên lớp cỏ trước
nơi đất mầu lịm đỏ
Mần trầu sinh sôi…
Gân lá mang màu máu
Vắt ra từ những sinh linh
Cỏ dấu quá khứ
Rưng rức đau…
Thành cổ yên bình.
Cỏ biết ơn vươn mình với nắng
ủ lại ngày vào sắc đỏ mỏng manh
và lớp sau vẫn mọc lên lớp trước
phủ xanh dấu giày đạp đất xung phong…
Lá xanh – gân lá. Hai màu.
Cỏ Mần trầu
Gân màu vết đau.
Đêm với tôi
Đêm với tôi như người hàng xóm
khi thân thiết, lúc hằn học, hắt hủi
cơ hồ vui buồn sắp đặt
những ngày mai…?
đêm hò hẹn với gió, mưa, mây…
tôi hẹn những câu chuyện cụt lủn
mệt nhoài con đường vòng tròn
căn phòng chật chội sự thật
ngày kéo dài bằng sự thối rữa của tư duy
tôi lem luốc bởi những tiếng cười nhạt thếch
hét vào cái mặt đờ đẫn trong gương
cái mặt nhăn nhó…chát đắng
chật vật trong căn phòng hẹp
đêm ngập ngụa những tiếng thở dài
thiêm thiếp mặc ngày lêu lổng
mơ hồ những hằn học đêm mai.
Điềm báo
Cú mèo
Kéo đêm đông vào sâu hun hút
Mùa đông biến thànhkẻ thù độc ác
Réo gọi số phận
tiếng cú khuấy loãng giá buốt.
Trăng mỏng manh
Sương mỏng manh
Số phận mỏng manh
Đêm đang tan
Số phận đang tan
Trắng xoá màn sương
Tha ma hoang mang
Thế gian hấp hối…
Tiếng cú ma hoá không gian
Đem tang tóc phủ kín trăng trắng xoá
Họa vô đơn trí trong tiện nghi
Vô tâm – vô can lũ lụt, sạt lở đất
Rừng trở thành khái niệm xa lạ
Vô tâm – vô can ngăn sông, xẻ núi, đục khoét lòng đất
Vụ tự tử kỳ lạ có một không hai
Chúng ta chưa bao giờ biết hối cãi.
Tiếng cú vẫn réo gọi hàng đêm
Tiếng cú vẫn làm đại sứ cho thế lực mạnh bạo và tàn nhẫn
Tiếng cú vẫn chưa làm bừng tỉnh những cơn ngái ngủ kéo dài
Chập chờn rên xiết
Bảng lảng sương trắng
Đêm lạnh toát…
Hình bầu trời
tròn
vuông
cong cong
Chiếc lá rơi
bầu trờisang sáng
những cái mặt không khuôn.
Ngày… Đêm…
Tròn, vuông… nhòe nhoẹt …
những chiếc vòng hay những mái vòm
nhộn nhạo hoài nghi cả cái bóng của mình
chiều gặp mặt chiều… vụn ngày vung vãi
vu vơ chiếc lá rơi xa xăm ý thức
định nghĩa thiếu logic
chốn chạy bằng hằn học vô vọng.
NGUYỄN HẢI