Chùm thơ tác giả trẻ Lê Ngọc Liên ở Hà Nội

Vanvn- Lê Ngọc Liên sinh năm 1985 ở Hà Nội, tốt nghiệp đại học năm 2007, thạc sĩ năm 2017 tại Trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn, hiện đang công tác tại một trường đại học ở Hà Nội.

Sinh trưởng ở Thủ đô nên trong nhiều sáng tác của Lê Ngọc Liên hình ảnh quen thuộc, trở đi trở lại trong thơ là những con phố thân quen, những cây cối lá hoa và cả những khoảnh khắc giao mùa, thậm chí cả những suy cảm nữa đều rất đặc trưng Hà Nội – một người trẻ của Hà Nội, một giọng thơ hiền hiền mà khiến người đọc rưng rưng, xao động.

Với bút danh Hoàng Lan, Thái An – Lê Ngọc Liên vài năm gần đây đã xuất hiện rải rác trên một vài tờ báo, sách in chung với tâm sự: “Tôi bắt đầu biết gieo vần từ khi còn học tiểu học. Rải rác suốt 12 năm học, tôi cũng ghi chép lại được một chùm những bài thơ nhỏ về gia đình, bạn bè, trường lớp. Sau đó bẵng đi một thời gian từ khi vào đại học cho đến khi đi làm chừng 8 năm tôi không viết. Tôi bắt đầu viết trở lại từ năm 2018 và đến nay, sau ba năm, tôi có cho mình gần 50 sáng tác. Tôi viết thơ đơn giản và bản năng, chủ yếu muốn ghi lại tất cả những cảm nhận của mình về cuộc sống, những tình cảm cá nhân của mình, và hơn cả là về Hà Nội của tôi. Tôi cũng bắt đầu tìm đến những bạn thơ, giao lưu nhiều hơn cùng mọi người. Tôi cũng rất mong sẽ có cơ hội được gặp gỡ và học hỏi nhiều hơn để có thể viết được đa dạng, phong phú hơn nữa”.

KHÚC HỒNG THIỆN giới thiệu

Tác giả trẻ Lê Ngọc Liên

ANH ĐỪNG YÊU HÀ NỘI CỦA RIÊNG EM

 

Anh đừng yêu Hà Nội của riêng em

Những nẻo phố đêm, những hàng cây, ngõ nhỏ

Những trầm mặc, thâm nghiêm của Thăng Long xưa cũ

Những ngọt ngào, nhung nhớ dẫu chưa xa

 

Anh đừng yêu Hà Nội chỉ qua thi ca

Lời tán tụng, ngợi khen đầy ưu ái

Khi những áng văn, vần thơ khép lại

Cuộc sống đời thường cũng vất vả, ngược xuôi

 

Anh đừng yêu Hà Nội chỉ vì em thôi

Nếu lỡ không em, anh cũng sẽ chẳng còn yêu Hà Nội

Tình chẳng đậm sâu thì mau già cỗi

Đất chẳng giữ người thì đất bơ vơ…

 

Anh thấy không anh, Ba Đình rực đỏ sắc cờ

Hoàn Kiếm rất xanh màu nước nghìn năm vẫn vậy

Văn Miếu bao đời còn thơm mùi mực giấy

Và thu vẫn dịu dàng

 

Anh hãy yêu Hà Nội mỗi lúc mùa sang

Mỗi độ lá vàng, mỗi mùa trở gió

Anh hãy yêu bằng trái tim rộng mở

Yêu nồng nàn Hà Nội của riêng anh.

 

PHỐ NHỮNG NGÀY XUÂN 

 

Ngày dịu dàng dần lùi lại phía sau

Phố lại đón từng dòng xe hối hả

Lại một vòng quay, nhịp đời vội vã

Xuôi ngược, bộn bề những nỗi áo cơm

 

Phố lại miệt mài chở những yêu thương

Ngày lại ngày qua đi về khắp nẻo

Phố cũng nhọc nhằn, có ai thấu hiểu

Giấu tiếng thở dài sau ánh đèn khuya.

 

Nên phố mong xuân, đợi Tết trở về

Thức ngủ thảnh thơi, bình an tiếng thở

Nắng mới cựa mình hững hờ mái phố

Hoàng hôn trải lòng trên những rêu phong

 

Phố sẽ thì thầm kể chuyện mùa đông

Khi tán bàng kia chuyển màu lá đỏ

Kể chuyện hè sang phượng hồng thắp lửa

Hay lúc thu về xao xác heo may…

 

Đã trót phải lòng, đã lỡ mê say

Phố nhỏ, hàng cây thâm trầm, tĩnh lặng

Cũng đợi xuân về, người thưa, lối vắng

Trời đất dịu dàng, phố nhẹ ưu tư

 

Rồi giữa bộn bề, phố vẫn ươm thơ

Mạnh mẽ, kiên cường. Bao dung, nhẫn nại

Vất vả đi qua, yêu thương ở lại

Nương náu bình yên – bên phố – trọn đời.

Tranh của họa sĩ Đỗ Phấn

PHỐ DƯỜNG NHƯ THU

 

Ai mang thu về Hà Nội

Hơi sương bảng lảng phố phường

Dăm ba sợi mưa đi lạc

Gieo vào lòng những nhớ thương.

 

Nhớ khi hoàng lan ươm nụ

Ẩn trong tĩnh lặng sân chùa

Đợi heo may về se lạnh

Thanh tao hương thơm xa đưa.

 

Nhớ buổi chiều nào giăng mưa

Hoa sữa thơm nồng như kẹo

Có một mảnh tình nhỏ xíu

Nhen lên từ tim ngọt ngào.

 

Thu về, gió ở vòm cao

Thả lá xuống đầy mái phố

Mặt hồ thuyền lá chao nghiêng

Chở bao nhiêu lời tình tự.

 

Thu về chênh chao nỗi nhớ

Nghiêng nghiêng những sợi nắng vàng

Ai mang thu về Hà Nội

Để những điệu tình mênh mang.

 

HOẠ 

 

Anh vẽ Hà Nội bằng màu mắt em

Trầm mặc sắc nâu những hàng cổ thụ

Mái ngói thâm nghiêm nghìn năm xưa cũ

Dấu ấn một thời Kẻ Chợ người qua.

 

Hà Nội bồng bềnh những giấc mơ hoa

Anh vẽ bằng màu áo em dịu mát

Những sớm mờ sương Dâm Đàm, Lãng Bạc

Những bóng áo dài trắng cả giấc mơ.

 

Những ngõ phố quen rực rỡ sắc cờ

Anh vẽ bằng màu môi em trong nắng

Cửa ô năm nào, đoàn quân chiến thắng

Rộn rã trở về trong những vòng tay.

 

Hà Nội nồng nàn, Hà Nội mê say

Anh vẽ bằng màu tóc em huyền diệu

Hoàn Kiếm đêm hè lung linh sao chiếu

In bóng Tháp Rùa trên mặt nước xanh.

 

Hà Nội của mình như một bức tranh

Anh vẽ lại bằng sắc màu ký ức

Màu của cuộc sống hôm nay rất thực

Và màu tình yêu từ trong tim em.

 

Hà Nội yêu rồi lại thấy yêu thêm

Như đã nhớ em lại càng thêm nhớ

Có những mối tình tựa như hơi thở

Theo suốt cuộc đời, năm tháng vẹn nguyên.

 

ĐỢI EM VỀ RỒI PHỐ HẴNG SANG THU

 

Đợi em về rồi phố hẵng sang thu

Đợi em ngắm lá thay màu áo mới

Sắc vàng mơ giữa vòm xanh vời vợi

Đợi heo may tìm đến để hẹn hò

 

Em sẽ về, trút bỏ mọi buồn lo

Cười với gió, với hương mùa dịu mát

Mưa tí tách những vần thơ, điệu nhạc

Ghé bên tai tâm sự những nỗi niềm

 

Đợi em về, trên hè phố thân quen

Đếm nhịp bước an nhiên như trẻ nhỏ

Trái sấu chín thả rơi mình đâu đó

Mải rong chơi giữa xào xạc lá vàng

 

Cho em về với dịu ngọt hoàng lan

Với hoa sữa buổi ban đầu chớm nở

Phố ướp hương thơm. Phố tràn nỗi nhớ

Phố níu lòng người bằng những sắc hoa

 

Em đợi mùa sang trên phố hiền hoà

Trên mỗi hàng cây, trên từng ngõ nhỏ

Em lại về đây, bình yên nhịp thở

Êm nhẹ tiếng cười giữa một cõi thu.

Tranh của họa sĩ Đỗ Phấn

THƯƠNG PHỐ 

 

Phố những ngày vắng lặng

Mà sao không yên bình

Những ngày mưa hay nắng

Lòng cũng đầy chênh vênh.

 

Cây vẫn rợp tán xanh

Toả bóng cho ai nữa?

Những vòm lá chở che

Vì ai mà rộng mở?

 

Những vỉa hè gạch cũ

Vắng tiếng chân đi về

Cả những triền đê gió

Vẫn mong thành lối xe

 

Tiếng chim gù mải mê

Trên mái nâu phố cổ

Bỗng rơi giữa thinh không

Chẳng hoà vào nhịp phố

 

Rồi những đêm trở gió

Vắng tiếng rao hôm nào

Gió cứ thênh thang gió

Mà thấy lòng nao nao.

 

Tây Hồ sóng lao xao

Mặt Hồ Gươm liễu rủ

Cảnh sắc vẫn vẹn nguyên

Mà chẳng tròn hơi thở

 

Tiếng hàn huyên của phố

Tiếng bán mua rộn ràng

Tiếng còi xe giục giã

Tiếng cười đùa âm vang

 

Hà Nội là thế đó

Yên ắng ở nơi nào

Nhưng riêng về Hoàn Kiếm

Không vắng người được đâu

 

Trái tim phải được hát

Trái tim phải vui cười

Trái tim tràn sự sống

Mới yên bình muôn nơi.

 

TỎ TÌNH 

 

Em yêu anh

Như màn đêm yêu những vì sao sáng

Như bình minh ló rạng

Yêu mặt biển dịu êm

Em yêu anh

Khi ngọc lan nở giữa phố đêm

Thả hương xuống tóc em

Xuống vai em

Dịu ngọt

Khi cơn mưa rào bất chợt

Đến rồi đi

 

Em bên anh

Nghe phố thầm thì

Lời của gió

Của vòm xanh

Và những gánh hoa

Ngược xuôi, rong ruổi

Anh sẽ nắm tay em khi mùa thu tới

Và đông sang. Xuân đến. Hạ về.

Hôn em

Nụ hôn của đam mê

Bên hồ Gươm xanh

Hay trên phố quen trải vàng thảm lá

 

Ngày đi qua

Mùa đi qua

Dòng đời hối hả

Sau những bộn bề

Cứ ngồi lại bên nhau

Nghe tiếng thở sâu

Tìm bình yên trở lại

Em sẽ yêu anh

Như nước kia, mềm mại

Ghềnh thác đủ rồi

Chúng mình chỉ cần là dòng nhỏ

Thanh thản êm trôi…

 

LÊ NGỌC LIÊN

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *