Vanvn- Cây bút trẻ Hương Giang tên thật Nguyễn Thị Hương Giang ở Thạch Liên, Thạch Hà, Hà Tĩnh hiện là sinh viên, đã xuất bản tập thơ Bài thánh ca cho Anh, Nhà xuất bản Hội Nhà văn 2020 và có một số bài nghiên cứu về thơ đăng trên báo chí.

Thế giới thơ trong Bài thánh ca cho Anh… được dệt nên bởi sự giao cảm của Hương Giang với những gì đang xảy ra xung quanh như tiếng vĩ cầm, cơn mưa, dung nham của mùa thu, con chim trắng, vầng trăng, hòn đá, ngọn nến, đóa hoa chuông, ban mai, trẻ sơ sinh, đôi mắt, bàn tay, tự do, cái chết, Chúa,… Một thế giới sống động, tràn trề màu sắc, thanh âm. Nhưng bên trong thế giới ấy lại tiềm ẩn nhiều nước mắt, bề bộn, bất toàn, mà con người khó bề đoán định và nắm bắt: “Uống hết ly cafe này, đau khổ đã là một đau khổ khác”. Đằng sau bè nổi có vẻ yên bình của cuộc sống là những bè trầm đầy góc cạnh, xù xì. Cách nhìn, phản ánh của Hương Giang có vẻ chững chạc hơn so với những cây bút cùng thế hệ, thơ thể hiện khá rõ tâm trạng trăn trở, suy tư và tiếng nói phản biện trước biến động của đời sống. Hương Giang đã cắm cõi lòng của mình vào thăm thẳm nhịp sống để tìm ra cái đẹp và nuôi dưỡng cái đẹp. Đây là sứ mệnh mà bất kì một người nghệ sĩ chân chính nào cũng phải ý thức được. Vì thế, đừng nghĩ rằng, Hương Giang còn quá trẻ để gánh vác sứ mệnh thơ. Đọc Hương Giang, dù là bản nhạc dạo đầu, nhưng đó là bản nhạc ít nhiều đảm bảo về mặt chất lượng, có những thanh âm quyến rũ riêng. Các đợt sóng cảm xúc trong thơ đã vỗ/trào vào nỗi ray rứt của thân phận, nơi con người hằng ngày phải đối mặt với “thủ đô mặt người loang lổ”, với “sự sống và cái chết đang tồn tại khắp nơi”.
NHÀ PHÊ BÌNH HOÀNG THỤY ANH giới thiệu
CUỘC ĐẤU SÚNG CUỐI CÙNG
“Tôi vẫn có thể bắn và tôi có quyền đó”[1]
Có phải vì tình yêu mà Pushkin và Dantes đấu súng
anh hoài nghi như em vậy không?
rất mong, điều đó có thật
anh tìm em trong cơn ghen hạnh phúc.
Em biết có ngày mình sống trong nỗi đau bất lực
mây sẽ giấu biệt mặt trời
nhưng gió mang hơi thở anh về
thốc vào ngực em
giọt máu rơi vào kí ức
Kí ức hoàng hôn
tháng Bảy chim nhạn bí mật trở về
bục mặt đất gieo nụ hồng trên hai hòn đảo nhỏ
cánh vỗ nhịp bung biêng
Chúng ta quên những lời nguyền
ung dung hiến dâng trên mặt phẳng hạnh phúc
vườn ái ân hân hoan cùng tận
mặc những cuộc đấu súng hẹn mùa tuyết cô đơn.
Nguyện cầu cho sự ra đi của anh hoặc của em không đột ngột
không một ai phải chết dưới viên đạn của cuộc đấu tranh đòi tự do
nhưng ngoan đạo trong tình yêu là sự đối đầu với thách thức
hãy tháo gông tù ngục và dập tắt tiếng súng
bằng tình yêu duy nhất của chúng ta.
___________
[1] “Tôi vẫn có thể bắn và tôi có quyền đó”: Lời của nhân vật Pushkin trong bộ phim Pushkin. Ngày quyết đấu (Пушкин. Последняя дуэль).
BÀI THÁNH CA CHO ANH
đêm qua họ thở dài nói rằng chết là hết
em nhún vai nghĩ về người đàn ông đang kéo chuông nhà thờ Đức Bà thay cho Quasimodo
lịch sử đã kể về đám cháy đó
như em kể về Thomas
đêm nay em ru anh ngủ
bài hát Belle cất lên giọng ngọng nghịu ủ rũ
anh thức
em hình dung mình là cô gái Di-gan,
hôn lên vết sẹo xấu hổ
hôn những đốm đồi mồi
hôn bờ môi mái tóc vầng trán
hôn đôi mắt buồn thanh thản
anh ngủ
T – T – T
tự thú tên anh trong kí hiệu thập tự
em hoá mình thành một nữ tu
đội khăn trắng đọc câu kinh nhầm chỗ
đôi môi máu ứa
biết mình còn đau
Quasimodo âu sầu,
em không muốn anh nhìn vào tấm gương mỗi tối
không muốn anh thấy những vết nứt của vỏ cây cằn cỗi
hãy nhìn em đây
& khen em xinh đẹp
Belle belle
Thomas bật cười
tủm tỉm nhắc người đàn bà của mình đừng quên nụ hôn trước khi đặt anh vào nôi
đêm qua họ thở dài nói rằng chết là hết
em nhún vai nghĩ làm gì có sự lãng quên vĩnh cửu
trái đất đã bày sẵn chất keo thần thoại để loài người sở hữu thêm một thằng gù
thằng gù đang kéo chuông nhà thờ Đức Bà Paris
điều đó có nghĩa là
Quasimodo đang sống & sống vĩnh cửu.
SỰ TRỞ VỀ CỦA ĐÁM MÂY TRẮNG
đợi
một đám mây trắng trở về trong cơn mưa
lần đầu gặp mặt
những mái tôn đẫm nước mắt
sau những ngày buồn ồn ào im lặng
một ngọn nến dưới ngôi nhà vẫn đỏ ăn năn
thương chuyện ngày xưa đã trôi phía xa xăm
em tô lại son môi màu đỏ
giấu ngọn lửa hạnh phúc trong chiếc khẩu trang chắn gió
tưởng niệm một lời hứa
bần thần dứt một cơn mưa
em nhận ra
mùa thu này không phải mùa thu năm trước
không phải cuộc trở về nào cũng là hồi hương
em đã nhìn thấy một đám mây trắng chầm chậm dưới mặt đường
cánh cửa mở chập chờn ánh mắt
lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng lơ lửng trong một lần gặp mặt
giây đó ta tìm nhau
giây đó ta chạm
giây đó tinh thần và thể xác
bấu vào những đường chỉ tay âm ấm hơi người.

ALLO, THÊM MỘT CÁI CHẾT
allo
mặt đất gọi
đứa trẻ lên đường
em đi khi chưa biết giọt sương đậu trên chiếc lá là nước mắt của mặt trời
khi chưa biết những tiếng ầu ơ là khúc ru ngọt ngào nhất của ấu thơ
khi chưa biết thế nào là bơ vơ…
allo
mặt đất gọi
người lớn lên đường
họ đi khi chưa biết những cơn đau của tuổi già
khi chưa biết nước mắt là nụ cười, bi kịch của tình yêu là tình yêu
khi chưa biết kiếp mình là một vầng mây trắng trước sân chiều.
allo
mặt đất gọi
người già lên đường
các cụ đi khi biết mình đã từng là đứa trẻ
khóc trên bầu vú thơm
mẹ khe khẽ đặt nụ hôn lên vừng trán mỏng ướp nóng từng khoảnh khắc
các cụ đi khi biết mình đã từng là chàng trai cô gái
mơ mộng như những trang tiểu thuyết
nụ hôn thiếu nữ mềm trên môi anh rực lên ngọn lửa yêu thương
các cụ đi khi biết mình đã từng là những người đàn ông đàn bà
lên xuống cùng núi
các cụ đã biết tiếng gầm của thác không đáng sợ bằng sự im lặng của suối
các cụ trở về nôi…
thêm một cái chết nghĩa là thêm một giọt nước mắt trên gương mặt Chúa, thêm một nụ cười trên môi Đức Phật. dù sao, cái chết cũng là nỗi đau, nhưng mặt khác nó là sự giải thoát.
Người tin có kiếp luân hồi.
thêm một cái chết nghĩa là thêm một phép cộng cho bài toán âm dương, là thêm việc cho đồi cỏ xanh, bãi đất nâu, mặt trời và gió. hoạt động của thiên nhiên lúc này có ý nghĩa hơn lúc nào hết
sự thiêng liêng.
tất cả đều tắt bóng
để lại nỗi đau xa
xin chào mặt đất thật thà
gọi đi là sẽ đi không lựa chọn cho thời khắc chết
chúng ta tin các đấng quyền năng theo cái tưởng biết mà thực chất là không biết
nhưng
hãy ngắm bình minh.
CHÚNG TA TÌM TRÁI TIM ĐÔNG TÂY
Đó là bản phác thảo của một bài thơ có ý nghĩa bước ngoặt
nhưng cả tôi và anh chưa thể khen
nhiều bạn đọc nhầm tưởng hoặc chính tác giả ngộ nhận đã thật hay
thực ra đó là một kiểu cách của trang nhật kí ghi ngày tháng
chúng ta muốn nó là một tác phẩm nghệ thuật đích thực để chiêm ngưỡng thì phải khao khát sự ngạc nhiên
nhiều khi là sự ngạc nhiên choáng váng
nghĩa là cái Mới và cái Đẹp cộng với cái Khác
hãy thiết tha nó như là mong đợi gặp gỡ người yêu
như là mong đợi ngày ghép tạng autograft cho trái đất
một nửa trái tim phương Đông & một nửa trái tim phương Tây
khi viết một bài thơ thừa nhận có nhiều lúc sơ sẩy
dù ý tứ được khai sinh
nhưng trong đỉnh cao của cảm xúc tàng hình những mâu thuẫn
thừa đi chữ không đáng có và vắng mặt mắt chữ
chính nó: sự rối bời của sợi chỉ màu
chúng ta đãi đãi vạc vạc trong lặng lẽ khiêm cung và kiên nhẫn
bài thơ thăng hoa
Đó là bản phác thảo có ý nghĩa bước ngoặt nhưng cả tôi và anh chưa thể khen
sau nó là thiên đường cũng có thể là địa ngục
khi bạn gọi là Bài Thơ nghĩa là bạn đã tìm được hạnh phúc
Trái tim Đông Tây là người tình của nghệ thuật
giá trị của nghệ thuật là sự ung dung.
CON CHIM TRẮNG
bơ vơ trong đêm
con chim trắng lạc vào mê cung im lặng
một ít giọt mưa không làm ướt được chiếc lông vũ
chúng trốn vào mắt nâu trú ngụ
hình như đêm sâu
cất cánh nơi đâu
không thể nào biết trước
chỉ biết trong tuyệt vọng bay là hạnh phúc
dù sương
đậu và tạo ra tiếng động bất thường
chiếc mỏ pha trò
gõ gõ
nhánh bạch dương đau
cất tiếng hót như làn khói phả vào lời nguyện cầu
phía sau thánh đường tịch lặng
không một ai nghe thấy
đẩy giọt nước mắt ăn năn
rơi qua
kẽ chân
rỏ xuống
mặt đất
con chim trắng
nhẹ bẫng.
TIẾNG VĨ CẦM TRÊN PHỐ
trên phố Akademika Volgina không có tiếng vĩ cầm
những rãnh nước màu bò lên đôi chân trần của tôi
mỏi mệt.
bên vệ đường nụ hoa tím ngậm một giấc mơ đã chết
hương thơm đang thức
vực tôi lồng lộng gió
những xa xăm trôi về nghĩa trang nơi Cha nằm lại
và
tôi bay đến phép màu trong cổ tích
giá như không có chiêm bao Người quay lưng đi…
từ lâu tôi chưa lên phố
tôi nhớ gương mặt người nghệ sĩ quen thuộc đang bay trên những bí ẩn của giai điệu
anh có nhận ra vắng tôi giữa vòng tròn khán giả
23 giờ chiếc hộp vĩ cầm đóng lại
những ngân rung cuối cùng chạm vào tim kẻ ở phương xa.
tôi bước trên phố ung dung
thử nhập cuộc với sự cô đơn của người nghệ sĩ trên phố Arbat rực rỡ
cùng trở về với đêm nhưng không thể nào giống nhau được
tôi đổ bóng vào loang loáng ánh đèn
mặt đường ướt tiếng vĩ cầm trong tim đã ngân
tôi nhận ra cô độc của tôi.
cuối con đường lại thêm những con đường khác
nhưng, tôi cự tuyệt bước chân đến phố Arbat lộng lẫy quá khứ
tiếng thâm trầm trên cung đường Akademika Volgina như trong vòng ôm của người bạn đời
(người bạn đời đã tặng những bài thơ viết riêng về tôi)
dưới mặt đất là nước mắt
tôi biết vì sao thiên đường lại đổ dòng mưa.
HƯƠNG GIANG