Vanvn- Bùi Đức Thắng có bút danh Ny Bùi, sinh năm 1990 tại xã Quyết Thắng, huyện Lạc Sơn, tỉnh Hòa Bình, đã tốt nghiệp Khoa Văn học Trường Đại học Khoa học Đại học Thái Nguyên. Anh hiện là Biên tập viên Tạp chí Văn Nghệ Hòa Bình, Hội VHNT tỉnh Hòa Bình. Anh đã đoạt giải nhất về thơ cuộc thi “Những làn gió Tây Bắc” do Báo Văn Nghệ – Hội Nhà văn Việt Nam và Hội VHNT tỉnh Hòa Bình phối hợp tổ chức năm 2017-2018.
Bùi Đức Thắng bắt đầu viết từ khi còn là sinh viên, anh có thơ, tản văn in trên Văn Nghệ Hòa Bình, Báo Phụ Nữ Thủ Đô và nhiều báo khác. Là một cây bút trẻ có cách tư duy thơ khá sâu sắc, Bùi Đức Thắng đã tạo được cho mình một cách viết riêng, thể hiện cái nhìn mới mẻ về văn hóa Mường, về thiên nhiên, con người nơi anh sinh ra và lớn lên. Anh được đánh giá là một trong những cây bút trẻ có triển vọng của Hòa Bình cũng như khu vực Tây Bắc.
NHÀ THƠ LÊ VA giới thiệu

Qua suối
Người quê tôi
Từ khi sinh đã uống nước nguồn
Lớn lên trốn mặt trời, ngắm trăng dưới suối
Đi rừng là qua suối
Suối trong mát ôm làng bản
Róc rách ru một đời.
Người quê tôi
Ai qua suối cũng chân trần thô nhám
Sợ làm đau hòn sỏi nhỏ
Con cá, con cua trong khe còn say ngủ
Bước nhẹ thôi.
Rồi một ngày
Chẳng biết từ đâu xa xôi
Phố về làng
Thần rừng chẳng giữ nổi cây
Khóc khô một mùa rẫy
Nhựa sống chảy nâu dòng suối
Hòn sỏi nhỏ nghìn năm rêu
Nằm khát dưới mặt trời.
Người quê tôi
Giờ đi rừng
Bước qua suối nghe thẹn bàn chân
Bước chậm thôi
Hòn sỏi nhỏ đã đau một đời
Bước nhẹ thôi
Bước nhẹ.
Người đàn bà hái rong biển
Sóng,
Từng lớp cào bờ trắng xóa
Bọt sóng hóa
Mắt người đàn bà lặn biển hái rong,
Thẳm sâu như biển rộng.
Sóng trồi lên,
Thuyền thúng tròng trành số phận.
Người đàn bà ngụp lặn trên ghềnh đá
Những cụm rong mặn xót bàn tay.
Trước biển,
Hải âu vờn bay mãi
Cánh buồm nâu căng sóng cuối chân trời
Người đàn bà như còng gió,
Vất vả ngược xuôi
Mồ hôi hòa nước biển
Mặn chát.
Trước biển,
Tôi gặp người đàn bà nhặt mình nuôi ngày tháng,
Người đàn bà lặn biển hái rong
Neo cuộc đời trên sóng.

Nơi bếp lửa
Ngày con khóc tiếng đầu đời
Tháng ba hoa gạo nở từng bông thắp lửa
Nắng xiên vách nứa
Buộc chỉ xanh chín tháng mười ngày
Để cho con riêng biệt hình hài
Giọt gianh nơi góc nhà chôn nhau.
Thức cùng mẹ bếp đỏ rạng đêm thâu
Củ khoai hà vẫn thơm mùi khói
Điệu thường rang lẫn vào tiếng nói
Cõng lời ru.
Nơi bếp lửa con khóc
Ngọn lửa cười tí tách
Cào ngực mẹ
Dòng sữa thơm ấm môi mềm
Lửa tính ngày chẵn lẻ
Bồ hóng chen mùi bưởi hong khô dần rốn con.
Đêm qua, ngày mòn
Mẹ nhai cơm muối trắng con lớn bằng hạt gạo
Nhai cơm muối vừng con lớn bằng hạt bắp
Tiếng sấm đầu mùa con thành tuổi, thành tên.
Bỏ lại một vía nơi bếp lửa con thập thững bên thềm
Bậc cầu thang nghiêng tiếng cười cha mẹ
Dìu con bước đầu tiên
Ông dạy con biết đi rừng kiếm củi sưởi ấm vía
Để lỡ sau này đi xa vía có lạc
Về nơi bếp lửa.
Con khôn lớn có đi khắp trăm miền
Mỗi lần về lại ngồi bên bếp lửa
Nhóm lại ngày thơ bé.
Giấc mơ cánh đồng
Tôi về xóm nhỏ
đi qua cánh đồng nghe gió thổi mùi rạ rơm
tôi đi trong nỗi nhớ miên man,
ngã vào dấu chân tuổi thơ,
đám trẻ chân lấm, gom nhặt giấc mơ từ chai sần tay cha,
vị mặn mồ hôi của mẹ trong bài học vỡ lòng.
Tôi đã bỏ quên con chữ trên đồng,
khi cùng đám bạn đuổi theo trò con trẻ
một chiều tôi đi tìm lại
thấy dáng mẹ gầy guộc in chiều bóng đổ.
Trong tuổi thơ
tôi nghe tiếng quang gánh của mẹ kêu mỗi mùa một nhỏ
đòn gánh hằn vai, sớm chiều vất vả
lưỡi hái mòn,
còn tay cha chai sạn, dày thêm.
Tôi lớn lên
như cánh đồng qua mấy mùa khó nhọc,
đi làm xa, giống cánh cò đến mùa bay tìm nơi trú rét
mỗi lần về thấy mẹ làm mải miết
trên cánh đồng
dáng mẹ gầy như cây lúa chín bông.
Người làm vườn
Đêm hoài thai,
Giọt sương treo mắt lá
Tháng Giêng non lắc rắc bụi phùn mưa.
Hạt ủ mầm trên cây từ mùa trước
Bồ hóng thơm, đánh thức hạt…
Gieo mùa.
Người làm vườn
Thả lên trời giấc mơ
Tiếng chim hót rộn ràng đáp lại
Người làm vườn gieo niềm vui xuống đất
Nhặt về cho mình,
Mọi lẽ đất đai.
Mỗi mùa gieo hạt ngắn dài
Cũng mong một đời no ấm
Người làm vườn, nắm giữ sinh mệnh
Gieo vào đất,
Hạt nảy mầm
Từ tâm.
BÙI ĐỨC THẮNG