Vanvn- Cây bút trẻ Bá Đông tên thật Bùi Bá Đông, sinh ngày 06.4.1990, tại Hòa Minh, Châu Thành, Trà Vinh. Cùng đứng chung với Thái Cường trong tập thơ Tập làm thơ (2018), Nhà xuất bản Phụ Nữ Việt Nam, thơ Bá Đông còn xuất hiện trên các báo, tạp chí. Thơ Bá Đông lấy chất liệu sông nước, miền quê mà tuổi thơ gắn bó đầy ắp kỉ niệm làm đề tài. Giàu cảm xúc, suy tưởng kết hợp sáng tạo hình ảnh đẹp, lạ làm nên hồn thơ Bá Đông. Vạt chiều, sương khói, dòng sông, mẹ già và cảm thức thời gian đau đáu trở đi trở lại trong thơ anh…
NHÀ THƠ NGUYỄN ĐINH VĂN HIẾU giới thiệu

Di trú giấc mơ
Đêm qua
giấc mơ tôi mọc rễ
xuyên qua căn phòng chật chội
trốn chạy cơn mưa rơi xuống lòng dột nát
những lần thương
phố bỗng lặng thinh
chỉ để nghe cánh loa kèn khóc mùa trôi dạt
vỡ đầy hương
nấp sau mái tóc người đàn bà về muộn
chẳng còn tiếng nói
ngọn đèn treo bóng người
gọi nhau về bằng dấu những đôi tay
giấc mơ tôi rong rêu
bám trên ngực áo còn thơm mùi phố
lang thang qua những ngã đường di trú.
Viết cho ngày đã cũ
“Ta về úp mặt vào sông”
Tắm gội nhọc nhằn quê mẹ
Bóng đò tan trong lặng lẽ
Đưa người qua cuộc trăm năm
Tiếng cười lạc giữa thinh không
Lòng thương mềm như lá cỏ
Những chiều rưng rưng cánh gió
Tuổi nào thoáng đã rong rêu
Ta mồ côi như cánh đồng
Cơn mưa mang đời lưu lạc
Trú trên mái nhà dột nát
Loang màu ký ức già nua
Chiều nay dường như rất cũ
Có người vừa khóc hôm qua.
Bên dòng sông chảy
Chỉ một dòng sông
sao chưa lần về thăm bến cũ
Chị lấy chồng
Má vẫn ngồi bên cánh võng ầu… ơ
ru nỗi nhớ trên đôi tay sấp ngửa
chải sợi tóc chiều
vương khói mắt nhòa cay
bên kia song
lá khô vàng lối gió
cánh chim về neo ký ức hoang vu
gửi giọt nắng
theo chân chiều di trú
xâm lấn cô đơn qua mảnh thân gầy
Má vẫn chờ
bên dòng sông chảy
bồi lỡ nửa đời
vá lại tiếng ru xưa
gánh thời gian chạy cạn mùa khô lá
nước mắt ngược dòng
đong mãi khúc sông quê.

Thôi đừng ru nữa
Em đừng ru nữa
phố chẳng còn đủ chỗ để ngồi nghe
bông cải nào gió đưa về mây trắng
thương nỗi buồn nghẹn lại phía hoàng hôn
căn phòng tôi
đã chật những mùa bỏng rát
treo bóng quê hương bên song cửa mịt mờ
em đừng ru nữa
thành phố này
chẳng đủ thời gian để nghe chúng ta kể
ngoài kia tiếng xe dẫm lên mặt đường ngập nắng
như lũ ngựa hoang vừa qua cánh rừng khô hạn
còn lại cô đơn choàng vai đêm lặng lẽ
mở khung cửa sổ nhìn nhau
chúng ta trong cô đơn.
Mót cạn dòng trôi
Khi
ta di trú đời mình qua ô cửa
lang thang trên cánh đồng rát nắng
ngồi đếm thời gian dưới những luống cày
dấu chân người bỏ lại
có những hạt mầm chưa nảy
những cánh chim gọi mùa về mấp máy
phía chân trời giờ chỉ là màu khói xám
em ơi !
sông đã chết
còn đâu,sông đã chết
bỏ con thuyền úp mặt đợi tàn hơi
cơn gió lạnh ngang qua vùng đất lạnh
ta thấy người
tay níu cuộc chia ly.
Giấc mơ chênh vênh
Đêm qua
tôi mơ về dòng sông
nơi tôi đã sinh ra
bàn tay chạm nước
mát vị phù sa
Tôi mơ
đò dọc, đò ngang
em đi tìm chồng
chênh vênh nỗi nhớ
có mùa hoa vàng chớm nở ven sông
những gương mặt,
thời gian hoán đổi
vẽ đường cong khóe mắt điểm trang đời
này anh…
này chị…
này em …
gió lạnh chiều bão nổi
vội vàng chưa hỏi
vội vàng đi
tôi đứng lại
bên dòng sông chảy
soi bóng mình nghiêng ngả cuộc trần ai
cuốn trôi đi con đường trở lại
trong mơ hồ nghe tiếng gọi
trăm năm
Giam một ánh nhìn
Nơi đây
chẳng còn ai ngồi nhen bếp lửa
để chúng ta hong lại một ánh nhìn
từ khi xa quê lòng như nguội lạnh
xóm nhỏ chung về chạm tiếng thở cằn khô
trong căn phòng mục ruỗng
ký ức tật nguyền
mò mẫm trên những ngôn từ xa lạ
ném qua khung cửa
chợt nghe tiếng cười ngạo nghễ của thời gian
trên bức tường ta giam nhau ý nghĩ
phác họa cuộc đời bằng màu nhớ hôm qua.
BÁ ĐÔNG