Vanvn- Nhà thơ Tạ Bá Hương tốt nghiệp Khoá 7 Trường Viết văn Nguyễn Du, hiện là Chủ tịch Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Tuyên Quang, Tổng Biên tập Tạp chí Văn Nghệ Tuyên Quang.
Tạ Bá Hương đã xuất bản các tập thơ: Dòng sông thời gian (2002), Đêm trở giấc (2010), Đôi mắt đợi (2021) và được trao Giải B Giải thưởng VHNT của Uỷ ban Toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam, năm 2021; Giải thưởng VHNT của Hội VHNT các DTTS Việt Nam, năm 2021.

VÍA LÀNG
Căn nhà bên bến Hang Mang
nơi mẹ tôi năm lần sinh nở
hạnh phúc và đau khổ
cuộc người lầm lụi bến sông trôi
núi Vịt dây leo cù mài củ sắn
mùa đói bò theo heo hút lối mòn
đom đóm đốt đèn rừng hoang đêm lạnh
tiếng khóc ngặt nghèo bên bầu sữa héo hon
núi vẫn xanh mà sao rừng gầy quá
mẹ tôi chân đất lần hồi
sông vẫn trong mà đâu rồi tăm cá
cha đánh cụp mé chiều nuôi lớn giấc thôi nôi
căn nhà bên sông bốn mùa xao xác gió
bảy phận người bảy phận khổ đau
chúng tôi lớn lên đám trẻ trong làng cũng thế
rơm rạ bết bùn sao vẫn mãi thương nhau
thương cánh đồng San
thương về đồng Lụt
lấp sấp lúa ngoi
ngô trổ cờ lút thút
mắt cha trũng sâu
gương mặt mẹ hốc hác
gương mặt nào thắc thỏm giấc mơ xa
làng dẫu nghèo bếp khuya luôn đỏ lửa
đất nhận bạc màu trả nghĩa bốn mùa hoa
đám trẻ hôm nay và đám trẻ hôm qua
ai bám làng
ai bỏ làng
ai còn trở lại?
bến Hang Mang vẫn bên bồi bên lở
núi Vịt vẫn xanh, xanh màu xứ sở
đồng Lụt, đồng San vắng người gieo mạ
cha mẹ đã già
làng đã phố từ lâu
cả vuông bếp khuya ai còn ngồi đốt củi
vía làng bây giờ trôi dạt về đâu?
CUỐI THU
Con đường len lén gió đông
Hàng cau đầu ngõ buồn không trổ buồng
Lẻ bầy tiếng cuốc kêu suông
hiếm hoi vạt nắng về buông la đà
trái hồng nằm nhớ mùa xa
ai vừa chở giấc mơ qua giấc ngày
tôi đi nhóm lửa heo may
người về ai sẽ cầm tay người về
bao giờ trả hết đam mê
trả vạt nắng, trả câu thề đã xưa
bước người vỡ rạn mảnh trưa
tôi ngồi gieo những hạt mưa nảy mẩm.

NGÀY SÔNG TRỞ DẠ
Sau cơn mê sảng của đêm
nơi dòng sông đợi ngày trở dạ
nhớp nháp phù sa
đôi bờ mở ra huyễn hoặc
sau cơm mê sảng của đêm
từng loài thủy sinh hay cả những loài nhuyễn thể
lội ngược dòng trong bóng tối mê man
ý niệm thời gian hằn sâu chuỗi ngày ẩn ức
và vượt thoát
sau cơm mê sảng của đêm
vẫn những giọt phù sa tưới lên cánh đồng
từng thớ đất nâu rung lên nhịp thở
hình hài mùa màng hiện ra trong thăm thẳm đời sông
NỖI NHỚ LÂM ĐỒNG
Cứ thấy nhớ một triền mưa bất chợt
đổ trên tay hương sắc dã quì vàng
anh chưa đủ thấm sâu vào Đà Lạt
để bao lần lỡ hẹn Langbiang
cứ thấy thiếu một ánh nhìn xa lắc
một triền thông trong gió sớm đầu mùa
chân bước vội như có ai vừa nhắc
góc phố bên đường chưa kịp để già nua
cứ thấy khát một triền xanh cỏ dại
một tiếng còi tàu lặng lẽ rời sân
dẫu cái rét có làm anh tê tái
nhưng cao nguyên vẫn mê dụ cả trăm lần
cứ thấy mất một điều gì chưa rõ
một bờ sương… giăng mắc buổi ban đầu
anh gói lại để thấy mình riêng có
một bờ em hun hút ở trong nhau
cứ thấy nợ những tên làng tên đất
một Đam Rông với Bảo Lộc, Di Linh
một Đa Huoai hay với Tuyệt Tình Cốc
một mái nhà sương khói rộn ràng lên
mai ngược Bắc bao giờ anh trở lại
một chớp mắt thôi cũng dằng dặc kiếp người
sao nỗi nhớ cứ nảy mầm vươn mãi
nhớ Lâm Đồng, nỗi nhớ chợt xanh tươi.
NGƯỜI ĐÀN BÀ BÊN Ô CỬA SỔ
Không già, không trẻ
chị lặng lẽ ngồi bên ô cửa sổ
lặng lẽ khâu lại nỗi niềm đêm
bên cuộn chỉ nhiều màu sắc
cuộn chỉ có từ thời xa lơ xa lắc
ngày chị chưa đi làm dâu
cuộn chỉ có nhiều màu
màu đỏ rộn ràng trong đêm hát đối
màu xanh thăm thẳm rừng già
màu chàm của mùa nương con gái
màu tím đợi chờ người con trai về lại
bên ô cửa sổ
ánh trăng khuya như bạc trắng rắc trên đầu
đôi tay trần huơ lên theo nhịp chỉ
chị khâu gì trong đêm nay?
đêm vẽ đêm những mảng màu huyễn hoặc
con dế buồn bên thảm cỏ đẫm sương
người trai bản xa bỏ quên nửa câu hát
“dẫu sông có lũ vẫn không trôi tình”
câu hát đau nửa vầng trăng khuyết
câu hát trôi đi
chín bậc núi
chín bậc rừng
khi cổ tay chị đeo vòng bạc
đêm ở gần mà đêm như xa lắc
cuộn chỉ kia có nhiều màu
nhưng màu nào nối chị về lại mùa yêu con gái?
TẠ BÁ HƯƠNG