Vanvn- “Người trên núi làm thơ/ Cứ ở nương ở rẫy/ Thơ vọng hang vang núi/ Từ đất mường sinh ra…”
Nhà thơ Phạm Tiến Triều người dân tộc Mường, Hội viên Hội VHNT Thanh Hóa và Hội VHNT các dân tộc thiểu số Việt Nam, hiện là giáo viên Trường THCS&THPT Như Thanh, xã Phượng Nghi, huyện Như Thanh.
Anh đã xuất bản 5 tập thơ: Thơ tình gửi mùa đông, Nxb Văn học 2002; Ta là người của núi, Nxb Văn hóa dân tộc 2014; Mùa bông trăng, Nxb Thanh niên 2016; Người Mường Trại, Nxb Hội Nhà văn 2019; Bùa lá, Nxb Hội Nhà văn 2020 và được nhận một số giải thưởng văn học, như: Giải C Giải thưởng VHNT năm 2016 của Hội VHNT các dân tộc thiểu số Việt Nam, Giải Nhì về thơ Cuộc thi sáng tác văn học trẻ trên tạp chí Xứ Thanh năm 2018, Giải C Giải thưởng VHNT năm 2020 của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các hội VHNT Việt Nam…
Quan niệm về văn chương, nhà thơ Phạm Tiến Triều tâm sự: “Người cầm bút phải có sứ mệnh mang văn hóa của dân tộc mình đến với mọi người. Bởi xét đến cùng, cội rễ của thơ ca phải xuất phát từ ngọn nguồn văn hóa của dân tộc mình sinh ra. Dòng chảy ấy là bất tận. Nhà thơ phải biết hòa điệu giữa dòng chảy văn hóa dân tộc với điệu hồn cảm xúc của cá nhân mình”.

Chuyên đề Văn học xứ Thanh:
>> Ngôi nhà vui vẻ nơi xứ Thanh yêu mến
>> Hữu Loan và những người đàn bà thứ hai
>> Người không đợi trước – Truyện ngắn của Ngân Hằng
>> “Nghệ thuật ca dao” của Minh Hiệu từ cái nhìn đối sánh
>> Có một vùng văn học xứ Thanh
>> Tạp chí Văn nghệ Xứ Thanh – Kết nối tình yêu văn chương nghệ thuật
>> Một cuộc hội ngộ ý nghĩa của văn nghệ Xứ Thanh
NGƯỜI TRÊN NÚI LÀM THƠ
Người trên núi làm thơ
Không hay gọt câu, múa chữ
Câu thơ tự chảy ra như nước suối trong nguồn
Người trên núi làm thơ
Không hay nói gần nói xa
Câu chữ từ bụng lành mà có
Thơ từ đồng nà
Thơ từ nương rẫy
Thơ chắt ra từ câu xường, câu rang
Có nhà thơ cứ đi lang thang
Tìm thơ nơi đồng người đất lạ
Chỉ thấy những điều na ná
Chỉ thấy những điều hơi hơi…
Một ngày về mường
Thấy thơ từ nương rẫy nảy mầm
Gặp thơ đồng nà đơm hạt
Như lời thương câu hát
Như suối khát thung mơ
Người trên núi làm thơ
Cứ ở nương ở rẫy
Thơ vọng hang vang núi
Từ đất mường sinh ra…
ĐẾM LÁ
Em ở gần
anh thương em như rừng thương cây lá
em đi xa
anh nhặt lá to lá nhỏ
ngồi đếm thương ít thương nhiều.
Con suối mường mình nước đổ bao nhiêu
rừng mường mình có bao nhiêu lá
không đong hết nỗi thương
không đếm hết nỗi nhớ
của anh ngày xa em.
Đêm ở rừng con nai tác thiết tha
con chim kêu khắc khoải
lời thương con nai vang suối
lời nhớ con chim vang rừng.
Em hỡi em à
về với anh để con cá suối mường không bơi xuôi bơi ngược
để cánh chim trên rừng không bay dọc bay ngang
để anh không phải lên rừng nhặt lá
để anh không xuống suối nhìn dòng
Em đi xa
con chim trên rừng ngơ ngẩn
con nai bên suối ngẩn ngơ
anh lại nhặt lá nhỏ lá to
ngồi đếm thương nhiều thương ít
ngồi đong thương ít thương nhiều.
DÂNG
Cha mẹ sinh ta trong ngày đói
mẹ rệu rã bàn tay cấu nát mặt sàn
dâng sinh linh bé nhỏ
đón ánh bình minh
ta lớn lên
cha ra bến quăng lưới vào mùa đói khát
thu về một mẻ lặng thinh
người dâng từng bữa nhịn
để con lớn thành người
một ngày
đứa trai Mường lớn lên trong sắn khoai
biết chạy như con báo rừng tìm miếng ngon dâng cha mẹ
biết vượt qua gió xé
lớn lên
một ngày
gã trai Mường biết dâng em lời ngọt thương
biết vượt qua ba mường bảy núi
biết buộc vía em vào nhớ
biết đưa em về mường
biết dâng lời yêu thương…

GỌI VÍA
Về đi thôi vía à
về nhà thôi vía hỡi
sao vía cứ lang thang mường lạ
theo chân gái đẹp mường người
Về thôi vía ơi
ông trời đã cho ta con cái đẹp như bông như hoa
mẹ mường đã cho ta vợ hiền như trăng như suối
vía còn làm khổ ta
lạc bước theo người
Về mái sàn mình thôi
bếp đã bung đỏ lửa
sàn còn thiếu hơi người
vợ yêu vẫn đợi ta nơi sàn hoa
lũ con đang chờ ta bên bậc cửa
vía theo ta về nhà
người mường lạ
ánh nhìn như có bùa
thân người như có ngải
ta không bỏ mái sàn theo người mường xa
không để câu xường côi đêm trăng lẻ bạn
vía à đừng lang thang
ta đã nghe xôi đồ bay khắp thung
lợn thui thơm đầu núi
đang đợi ta lũ con thơ háu đói
chờ ta vợ ngoan ngóng chồng
về đi thôi vía à
về nhà thôi vía ơi…!
CHỢ TÌNH
Lốc cốc…!
Lốc cốc…!
Ngựa phi
Bóng ai đợi lối ta đi chợ tình.
Lốc cốc…!
Lốc cốc…!
Ngựa xinh
Vén sương ta đến nơi mình đợi nhau.
Lốc cốc…!
Lốc cốc…!
Ngựa mau
Em không đến chợ nát nhàu ruột gan.
Lốc cốc…!
Lốc cốc…!
Chợ tan
Mình ta với trái tim tàn… về thung.
MỜI EM
Đất mường anh mở hội
mời em về cùng anh
để được nghe tiếng cồng vang thung núi
để được nghe tiếng chiêng rung lòng mường
bếnh…! bôông…! khùm…!
thương núi
bếnh…! bôông…! khùm…!
nhớ mường.
Về mường anh dự hội
chớ nhìn con mắt trai mường gần
đừng nghe lời ngọt trai mường xa
mẹ anh sẽ buộc chỉ cổ tay
giữ vía em bên cầu thang chín bậc
giữ hồn em vương vấn ở quanh mường.
Anh sẽ dẫn em về với áng xường
hãy cầm chắc tay anh đừng nghe lời xường ai
anh lại mời em qua hội còn ngày mai
hãy bắt lấy của anh quả còn đẹp
đừng ham còn lạ của ai.
Mời em về mường dự hội
nghe tiếng chiêng vang khắp mường
nghe tiếng cồng vang thung núi
bếnh…! bôông…! khùm…!
nhớ mường
bếnh…! bôông…! khùm…!
thương núi
lời xường anh mời em
về làm con của núi
về làm dâu của mường.
TA LÀ NGƯỜI CỦA NÚI
Bằng đôi mắt nhìn về phía xa
bằng đôi chân trần như lim, như gụ
mơ một ngày vinh quang
xứ người ta lang thang
tìm ta.
Những lọc lừa, gian dối tìm ta
bao cám dỗ, lợi danh cuốn ta
dòng suối vắt trong của đất mường trong ta cuộn chảy
lọc lừa, gian dối
cám dỗ, lợi danh
cuốn hết.
Ta gặp lại đất mường mình khi qua ghềnh qua thác
ngọn núi xinh trước nhà nhô ra
con suối trong đất mường xuất hiện
bài cồng xinh em gióng lên trước ngõ
bài chiêng đẹp mẹ gióng lên trước mường
đón ta về với núi
đưa ta về yêu thương.
Ngực ta lại căng tràn sức sống đồi nương
ta vui sướng hít hà hơi thở núi
ta xa lánh cám dỗ, lợi danh, lọc lừa, gian dối
ta lại trở về làm con của mường
ta lại về thung làm người của núi.
MÙA BÔNG TRĂNG
Đã bao lần làm thơ về tháng ba
trái tim anh vẫn rộn ràng
lòng anh càng thổn thức
khi đầu mường nở bông Gạo đỏ
khi bên suối nhành Bông Trăng chớm nụ
mẹ bắt đầu kể chuyện nàng Ờm
Anh sợ một ngày mình giống chàng Bông Hương
dù đã nói với nhau bằng lời ngon tiếng ngọt
thêm lời chắc tiếng bền
dù nguyện ước chúng mình mãi nên duyên
anh vẫn sợ một ngày ngỏ lời xin cưới
lời không nên ngon nên ngọt
làm duyên ta không chắc chẳng bền
Giờ đã đến mùa Bông Trăng nở
hoa Gạo bung đỏ đầu mường
mình ngồi đây chưa nói lời ngọt lời thương
chỉ ngắm hoa mà mặt em bừng đỏ
để trước cánh hoa Bông Trăng bung nở
anh ngỏ lời thương em
BÙA LÁ
Những chiếc lá thương lá yêu
cho anh câu xường hẹn buổi gặp nhau bên suối
để anh biết em đêm nào cũng bứt lá đếm yêu
lá quấn thương vào nhớ
lá quấn em vào anh
một đời
câu xường thương theo lá uốn trên môi
dẫn anh theo lối về mường em ngày hội
dắt vía anh vượt ba núi bảy mường
vía quấn vào chân thang
vía lang thang thung núi
quên lối, quên đường
em giận anh nỗi hờn loang câu xường
khi anh không kịp ngỏ lời xường yêu đêm trăng
để lá thương lá nhớ
lá rơi trên tay em
lá giận, lá hờn
ngày em về làm dâu, làm con
những chiếc lá xoè vòng tay ôm em vào lòng núi
lá giữ vía em không đi lạc mường
giữ chân em cho chắc
cầm tay em cho bền
ngày ngày em lên nương
những chiếc lá cho bông yêu đơm nụ
cho bông thương kết hoa
đất mường ta kết trái
để em không phải bứt lá đếm yêu
cho lá quấn thương vào nhớ
cho lá quấn em vào anh
một đời…!
PHẠM TIẾN TRIỀU