Chùm thơ Nh. Tay Ngàn: Lá rụng dày thương nhớ trở vàng thêm

Nhà thơ Nh. Tay Ngàn (1943-1978). Ký họa của họa sĩ Đinh Cường

Vanvn- Rất nhiều người gán cho ông là poète maudit, một tay ngoài lề xã hội, lang thang, khốn khó ở Paris, ở Ý, có lúc phải mang bệnh lao, từng vào nhà thương điên mà vẫn đam mê cuồng nhiệt với văn chương.

Ngay từ thiếu niên, trải qua cuộc chiến tranh chống Pháp khổ ải, chứng kiến cái chết thảm thương của người cha bị bắn vỡ sọ trên đồng, nên chấn động tâm thần, có lẽ vì thế những bài thơ tình của Nh. Tay Ngàn đều có những khoảng hư không tối tăm, quặn thắt, âm vang khó hiểu.

NHÀ THƠ TRẦN HỮU DŨNG tuyển chọn và giới thiệu

 

BÀN TAY

 

trên cao xa kia nhớ nhung nàng chỉ còn mảng trời tím lạnh.

buổi chiều tắt dần tắt dần tiếng chuông,

cây lá sẩm.

nàng vuốt lấy mặt nàng,

thấy ngón tay nàng ướt đẫm.

những đớn đau lớn theo đời nàng

nàng đếm mãi trên bàn tay

(ôi những ngón tay yếu ớt như côn trùng đơn chiếc).

còn thanh xuân nàng ư?

nàng hỏi sao mùa đông loài chim ủ rũ?

 

ôi những chiều những chiều kéo nàng vào bóng tối

những xót đau khó hiểu của hồn chàng,

chàng đặt giữa vũng tay nàng,

chàng bỏ chàng đi;

rồi mặc tình cho con lốc bi thương cháy rực.

 

nàng vuốt lên thân thể nàng;

ôi bàn tay em đâu là cánh tay anh.

nàng hôn lấy hôn lấy từng chiếc móng.

ở cuối đêm khuôn mặt chàng xanh.

 

CHIM

 

một sáng thức dậy nàng biết nàng không còn tiếng hót

mặt trời nàng nhìn thẳng

cũng hóa đen

 

rồi mùa rét mang về nhớ nhung

lòng nàng mướt xanh

vết thương tự đấy mưng lên

nàng muốn bay vào miền ấm áp của lòng chàng

nhưng cánh nàng đã mỏi

 

và bắt đầu nàng gọi

rừng chập chùng

căn lầu vườn cây bốc cháy

đêm ơi đêm anh ơi anh

 

MÙA THU THÀNH PHỐ

 

Một sớm thức giấc anh chợt nhớ ra mình đang ở trong một thành phố xa lạ

Anh chợt nhớ ra sau cơn mộng kinh hoàng em đã ngàn trùng mây nước kêu gào vô vọng nhớ thương

Đáng lẽ giờ này em đang nũng nịu trong vòng tay anh, mớ tóc đen mềm mướt, đôi mắt ngái ngủ dịu dàng và bên ngoài nắng ấm dọi qua song

Căn phòng vang tiếng em cười vui bữa ăn sáng mà anh nghe thấy cùng một lúc với giọng chim sẻ ca hát trên những mái ngói

Rồi anh đưa em qua những cửa nhà thân thuộc, một cái dốc một chiếc cầu con sông chợ nhóm, vườn thú có những lùm cây xanh tươi hoa đỏ và anh rẽ tay mặt

Trên đường về nhà qua những con đường bóng mát anh thường huýt sáo

Đâu ngờ đến ngã rẽ cuối cùng bây giờ anh ở đây với bầu trời xám thấp, các cửa kính đóng chặt – đóng chặt ngàn đời, những ống khói đen sầm

Anh lo sợ cho em trong những buổi chuông về bước nhỏ đánh thức mọi vật reo hò kỷ niệm

Anh lo sợ trong những chiều sụp tối gian phòng vắng lạnh bóng đêm lặng lẽ vây lấy em

Anh lo sợ ở cuối đêm anh trở về hình bóng chập chờn không sưởi đủ chuỗi ngày em đốt bằng ký ức

Em ơi, đâu còn ai cận kề bên em những giữa đêm mưa dưng không òa khóc

Làm thế nào có thể quên em những khi hoàng hôn sậm mặt

Trong vườn Luxembourg anh ngó anh ngồi im một mình

Những hàng cây đượm vàng lá úa

Mỗi trận gió đem rơi từng chiếc u sầu

Những pho tượng hoen rỉ kia yêu nhau ngàn năm

Cặp tình nhân trong một góc hôn dài đắm đuối

Đâu như đôi ta phải vội vã xa lìa

Để những giọt nước mắt em anh chưa kịp lau

Chưa kịp nếm đắng cay trên môi em đầu lưỡi

Làn tóc rối tung không đợi anh kịp vuốt

Để tháng ngày em xõa mộng thương đau

Em ơi em, làm cách nào em giam giữ  hoài con chim giữa lòng ngực

Anh bay ra thương tích đầy hồn

Em ơi em, những nắng mưa bên kia miền nhiệt đới

Với âu lo chuông đổ gió về

Em lụn tàn đêm gối chiếc bơ vơ

Ôi mộng mị  nuôi cuộc đời sao đủ

Còn tương lai kia anh mang bỏ giữa rừng

Em lạc lõng giữa hùm beo rắn rít

Với thân gầy em chỉ khóc van xin.

*

Làm thế nào có thể quên em được khi đèn đường bật lên vàng võ

Trong những nẻo quanh co phố lầu tẻ ngắt

Anh tìm một vì sao như lệ mắt em

Anh chỉ thấy một khung trời mưng mủ

Và hai tay lạnh giá đã dầy.

 

ẢNH TƯỢNG CUỐI THU

 

Khi anh mệt mỏi leo lên ngọn đồi ở miền Orsay nghe những chuyến xe lửa hú,

anh dẫm lên lớp lá khô như giấc mộng tàn;

nhớ lại khi xưa em là đồng bằng mỗi ngày anh núi rừng ao ước,

muốn gặp nhau anh cất lời gọi vọng,

em trao tình hoa dại đọng sương;

giờ anh đã mờ xây xa vắng,

ngóng về em tiếng gào còm cõi,

chạm xác xơ mặt cỏ nám u buồn.

Khi những chiều anh đáp xe về thành phố và qua vườn Luxembourg,

nhìn pho tượng trần truồng gục đầu ngó đất;

lá rụng dày thương nhớ trở vàng thêm.

 

ĐÊM XỨ LẠNH

 

Nàng nhỏ xuống trí nhớ những giọt lệ xanh

Mộng mị hoang vu tôi mọc dày nấm mốc

Nàng thở trong tim những ngày tháng ấm

Tôi ôm nàng tay vắng hư không

Cay đắng hiện lên như luồng gió lạnh

Tôi cuồng quay như trái bóng dưới chân.

Trong dĩ vãng móng tay nàng nhọn

Đêm trở mình tôi ve vuốt vết thương

Và mắt nàng nửa đêm tinh tú

Triền miên rơi xa xót nhớ nhung.

 

ĐƠN KHÚC CỦA LIỄU

 

Ba giờ trưa một khúc nhạc sầu

Un jour sans toi

Những chiếc lá tàn rơi  không cần một làn gió

Điếu thuốc đốt lên hình bóng

Và chợt tắt bơ vơ

Kỷ niệm xuống đêm

Ở chót vót của tuyệt vọng

Anh im lìm ngắm hai tay không

 

Un jour sans toi

Người thủy thủ già từ bỏ biển khơi

Chiếc tàu đã chìm

Căn phòng nhuộm đầy bóng tối

Mền gối bắt đầu rã mục

 

Liễu ơi Liễu

Un jour sans toi

Tiếng hát cuối cùng nhỏ xuống

Gạch ngói hoang tàn hồn anh

Cùng tiếc thương mọc lan trên đó

 

Un jour sans toi

Một ngày người thủy thủ già

Vô vọng chuyến ra khơi

Liễu ơi Liễu

Tranh của họa sĩ Đỗ Quang Em

CỔ TÍCH

 

Xưa kia người mẹ sanh một đứa con trai

Bà nuôi chàng nuôi chàng ngót bốn ngàn năm

Rồi một ngày nọ người từ trần

Chàng thì ốm yếu và khóc than

Từ đó cỏ sắc mọc xuyên suốt hồn

Còn trái tim chàng chứa thanh kiếm báu

Của người cha anh hùng

 

Với thanh kiếm ấy người ta cắt đầu chàng

Một dòng sông chảy qua

Với giọt máu tự trái tim chàng

 

Mỗi buổi chiều khi mây đen gieo mưa xuống

Mỗi buổi chiều khi biển thổi gió về

Chàng nhớ chàng thương

Người mẹ nuôi nấng chàng bốn ngàn năm khổ nhọc

 

Mỗi buổi chiều khi ánh nắng cuối cùng chui xuống lòng biển

Những đàn chim phương bắc xa xưa bay về cùng bầu trời tối đậm

Những đàn chim đau thương câm miệng

Chàng sờ lên vết máu

Bốn ngàn năm, bốn ngàn năm chàng đà tìm thấy tận hưởng gì đâu

Duy hai giọt lệ đọng hoài trên gò má.

 

DI HÀNH TRONG NGÀY

 

Tôi bị đánh thức một buổi chiều dưới đường hầm

Chiếc metro ngừng rước người đứng chật

Chưa bao giờ tôi bị dồn nghẹt một xó như thế

Tôi vinh thân gì chính tôi đâu

Chưa bao giờ tôi thở nhọc nhằn bằng lúc này

Không khí sắp hết cho hai buồng phổi

Không lấy được một tiếng kêu

Dù để nhắc lại một chiều nào hò hẹn

 

Hành khách ùa xuống một trạm

Đùn tôi ra mặt đất

Vây lấy tôi giận dữ

Tôi la hét giữa phố

Lánh xa tôi để tôi yên

Óc yếu đuối nhìn lầu cao lộn ngược

Tư tưởng nằm úp mặt đường bừa bãi đá ong

Xe cộ tàn nhẫn

Anh cố quên viễn ảnh hãi hùng một sớm mai

Chết cô đơn khu phố hẻo lánh

Em không hay biết gì nửa đêm bên ấy

Hẳn nhiên em tin anh đang sung sướng

Và bạn bè vẫn gắng đỗ đạt cao

 

Tôi leo mất thăng bằng trên khải hoàn môn

Chưa bao giờ tôi mãn nguyện cho công việc

Hạnh phúc chỉ là sự tình cờ hiếm hoi

Cả tình yêu anh coi một huyền tích

Hai đứa xuống trần gian tìm dấu chân nhau

Thành phố mô hình xoay vòng tròn

Người vật di dịch như đàn vi khuẩn trong não

Anh them muốn nỗi chết dưới mắt

Làm sao có ngày ngưng chiến em tận mặt anh.

 

MỘT NGÀY ĐẸP TRỜI THÁNG SÁU

 

Những trái anh đào chưa có dấu răng

Đàn chim reo mừng trong chòm lá

Những quả bôm bày nụ cười ửng hồng

E thẹn như đôi má lần anh bạo dạn đặt môi

Sầu riêng và hoa hồng nở nửa đêm

Thơm ngon như trái măng cụt bên nhà

Tháng sáu em quên buồn phiền

Ngày tuyết phủ xa lắt xa lơ

Đêm em hát

Để tinh tú xúm lại ngủ

Trên miền tóc không chải

Anh gỡ chiếc mặt nạ của cuộc sống

Chụm hai tay uống cạn nguồn lệ

Suồng sã trên ngực em

Khiến những vì sao hốt hoảng buông mình lã chã.

 

NỤ CƯỜI

 

Lũ bồ câu lười héo mái nhà đội tuyết

Chúng sẽ chết trước khi nắng về

Trong vườn Luxembourg jardin des Plantes giữa boulevard Saint Michel

Trên tháp chuông trên ống khói

Vùng nhiệt đới bên kia trùng dương sa mạc bão cát lòng vực thâm u

Người ta yêu nhau chậm chạp chuyến xe mỏi

Rồi quên hết sau đó

 

Khoảng ngực trần của em trời mùa đông

Anh yêu em vô ngần lúc chập tối

Muốn nói vạn lời cho sao hôm mọc

Lúa vàng chờ lưỡi hái

Tử thần chờ anh nhà cửa lầm lì

Sao hôm sau áng mây ám thần trí anh kiệt quệ

Anh sợ nằm trong căn phòng đơn đêm ngủ không được

Ra đón em ngoài gió bấc tuyết rơi

Chuyến tàu bị nạn ngoài biên giới

Anh thầm hỏi ga nào có em

Nụ cười ánh đèn khuya khoắt

Người ta còn có thể yêu nhau nữa không

Khi hồn đêm không nhấc nổi nụ cười

 

Lũ bồ câu trên mái nhà

Đêm nay chúng gắn liền tuyết giá

Chết sung sướng địa phận thân yêu

Rạng ngày những bà lão mủi lòng cho

Con vật trông thấy thường ngày nơi khung cửa

Ai biết anh sáng hôm sau

 

Khoảng ngực trần của em gió bấc

Anh yêu em vô ngần dù đêm nay em đã quên anh

Anh còn đủ một giây hôn em ngủ ngon

Dù cạn thuốc quẹt lửa hết xăng

Anh còn đủ một giây đốt nụ cười

Thốt gọi tên người yêu dấu lần cuối

Rồi quay lui về thần chết anh.

(Tập san Văn số 58)

Tranh của họa sĩ Đỗ Quang Em

NỖI LIÊN ĐEN TỐI VÔ CÙNG

 

Rồi mùa thu rủ tôi đi xa
Tôi đi xa mãi tôi rồi
Nhằm đêm hoa rụng như ánh trăng
Tan mù mù trên miệt hải ngạn
Và lớp sương mốc đổ liên hồi
Tận viễn khơi  những con thuyền sôi nỗi
Lướt qua màn đe dọa khi ly hương
Giữa tôi và Liên hôm nay
Ánh trăng  không thành như cơn huyễn mộng
Của tôi và Liên hôm nay
Khi mười hai năm xuống dần nói nhỏ
Một mùa thu trước Liên xa
Không còn gì nhớ lại nữa đâu
Những hàng sao im nguyên ngày ấy
Của con đường Trà Vinh sớm hôm
Không còn gì ru nhớ làm chi
Những đốm hoa tím tan nhòe trước cổng nhà Liên đó
Mười hai năm thành điệu gió ngày mùa
Trên hình bóng Liên xa và xa
Như hiện thân tôi trôi và trôi
Mãi mãi với muôn ngàn ánh sao giá lạnh

Tôi có mười hai điệu Liên sầu
Mấy ngày thơ em hẹn tôi như ánh trăng
Đùa quanh tà áo em
Tôi có mười hai năm đi qua trên hơi thở
Run đau khi tiếng vạc buồn hư không
Ngày thơ Liên chờ tôi buổi nắng
Trí nhớ giống mỗi con cánh cam thương yêu
Biết kêu và biết tình ru lòng tơ mộng
Biết những bài trầm ca giấu trong quyển sách vô vi
Có là chữ Như trong đầu bồ tát
của nền không bị lãng quên
Tôi có mười hai mùa thu bị điên trong trí nhớ
Bằng kẻ đời giấu hết đồ ăn
Trong những thành phố Âu Châu đèn đổ
Nước mưa chiều cùng trận bão nội tâm
Khi Liên qua đời tôi là hình thân ảo ảnh
Khóc rất đau rồi khóc cho riêng tôi
Trong số cái chết chập chờn các dãy phố đói
Mười hai năm tôi đốt bằng que diêm
Để ném hai diêm đầu về tử hận
Khi Liên rụng sợi tóc quê hương
Trong những năm chiến tranh dân tộc
Còn lại mười ngón tay buồn
Tôi giấu lửa như tên lùn giấu mưu mẹo
Cho Liên cho Liên cho Liên tôi
Dù đầu thu con chim Việt bay mất
Sau buổi chiều Liên chết bơ vơ
Sau con đường Trà Vinh ngày ấy đổ tối

Những mộng tưởng về phượng hoàng đât’ dương gian
Trở thành cỏ hoang trên lâu đài nến cháy
Buồn ơi khi khóc đủ trăng trong
Có riêng mình hỏi mình trên bi kịch
Của lá hoa và của tim máu loài người
Vào đợt phù du chảy u mê
Tới mấy tầng xoè móng
Có những hoạn cơn tôi không thấy trong đời
Từ khi Liên nhỏ mỗi đêm lệ xót
Khi mình chờ đợi những mặt trời xa
Mà mùa thu chính giữa đảo hoang thái cổ
Rú hoài hoài các giọng bọn khờ vay
Chính giữa chợ đời đeo bóng u ám
Những điềm linh của không hôm qua
Chỉ hiểu công đời là ăn gian sự sống
Trên của thừa tự thêm nhân gian
Những vết chim khi trời vừa sáng
Bảo nhỏ tôi và con mắt Liên xưa
Trông nhạt mù tít tắp thời gian
Để thở rồi thở như trăng đơn
Để nhớ rồi thở mau
Như dòng đời chiều tối
Một con cánh cam vàng mỗi đêm rưng
Những gì không còn dù tiếng tâm trong uyên thức

Cho mãi về sau
Cho mãi mãi về sau

Rồi mùa thu đốt lá để quên tôi
Than ôi mùa thu nào tôi không là kẻ vô tội
Giữa đám đông hôm hôm
Những kỷ niệm Liên sầu đã rơi cùng lệ khúc
Trong mười hai điệu sầu thu xa
Và mùa thu đem tôi xa bến đậu
Của những thiên tài cõi đông
Giữa tôi và Liên bây giờ reo thê thảm
Ngày thơ bom lửa đã nhiều
Lớn lên để hớp toàn bệnh cuồng trí
Trong buổi muốn yêu quê hương
Như thương hoài giọng đàn sai nhịp
Đu đưa cuối bãi Cà Mau
Giữa tôi và bàn tay Liên xa xôi
Chỉ còn lại màu đèn xám trơ nơi gác trọ
Và ngày thu báo mười hai thu
Đi qua bãi dâu của Tố Như ngày rộng gió
Sau cỏ khâu nhớ chết từng sao
Không đọng lại gì trên đất Trạng Trình nữa

Tôi có những bầu trời để giết hồn ma trơi
Nơi xa đoàn thuyền giương buổi tối
Khi chim Việt đầy mày khói đen
Tiếng hận sầu tiễn thu trên đồng thời gian đứng
Tiếng sóng cuồng đổ ập Phương Tây
Tôi giấu một con rồng trên bãi không gian mun
Chờ những đoàn trẻ thơ bay qua ốc đảo
Ngày thơ Liên ước gió trời say
Lúc Liên ngủ hai tay che lấy ngực
Gió ấy cứ mùa loà đêm đêm
Than hoài những tình duyên dang dở
Ngày thơ Liên sợ bóng dừa
Đùa gió Tháp Mười sang Cửu Long đầy máu
Nhưng lửa ở tại quê nhà
Đến hôm nay gió đùa thành trò lửa mệnh
Có khi mình khóc một lần thôi
Để cả triệu lần sau kẻ thù của mình chỉ là lời vô bổ
Trong khuôn diện trả vay
Bằng muôn điều bùng đau như mộng yểu

Liên và con cánh cam đầu chớp linh hồn
Buổi mai con bọ rầy say sương nắng
Liên và bầu trời tôi ngất đi
Khi tất cả ngón tay đeo mù giây kẽm
Ngày thơ hoa tím không đòi mộng vàng
Như cơn điên Bao Tự kêu trong tiếng lụa
Liên và ngây thơ bị mưa
Đau ôi khi mặt trời đen  lấm
Những hư vô vào buổi lên đèn
Có lần tôi giữ một sầu khúc không tên
Tôi nhớ cố hương khi tiếng gà réo rít
Liên và cánh dơi Trà Vinh
Xuống mịt mùng đời tôi khi con thuyền chìm trong bão
Giữ mấy phút hư vô reo lên
Lâu đài đầy qụa khoang bên vàm liêu tịch

Tôi có làm gì đâu giữa đất bọn thạo đời này
Tay tôi bỏ rơi từ tâm từ vũng nhỏ
Chợt tiếc đau ở những chiều không thần tượng
Tôi có làm gì đâu cho bản thân tôi
Chỉ còn trái tim tôi tâm sự
Ngày thu đang rụng lá nhiều hơn
Bản sầu ca không còn nàng ca sĩ cũ
Lá và nắng rơi mau
Lá và hoa mùa này đều thẫn thờ đau đớn
Tôi có lạy một chữ danh nào đâu
Trên hoạn tâm con cờ khua như chẳng cần định mệnh
Ngày thu lá cứ vàng rừng
Đoàn trẻ nhỏ say hương con rắn lục
Mai kia sợ rỗng bóng dư đồ

Rồi mùa thu áo cưới Liên đâu
Có phải chim Việt bay hoài trên màu hư không tắt
Mỗi chiều đông cuối chân mây
Gợi quê hương mình bằng đêm móng nhọn
Đổi màu trên những hình hài
Một mai lội ngang cánh hồn hoả ngục
Và muà thu may trí nhớ cho Liên
Luạ nhung hay tơ vàng Kim Tự Tháp
Với cái chết đếm rừng đêm
Heo may lùa ngang mặt cỏ
Tôi theo đó thiếp mê
Thầm gọi Liên như tóc ngày thơ tối ám
Chim Việt không về bến xuân đâu
Bởi vòng quay đổ tan lúc hư không chuyển động
Cùng mỗi vì sao giăng màn
Qua hết thảy thủy chung chẳng còn nghe thấy
Rồi mùa thu hoa rụng trên bóng Liên
Tôi độ chừng đôi bàn tay tôi là lệ ướt
Bởi lệ là lệ của Liên
Bởi lệ hồng là lệ của tình Liên
Khóc dưới vai tôi đêm nào sông Cửu vừa dứt thở
Lệ sầu tôi giấu cho tháng năm
Trời ơi lệ mình lúc ngày thơ là lệ mẹ
Rồi lệ cứ xanh xao
Rồi Liên rồi Liên rồi Liên ôi
Lệ lòng từ đây trở thành biển máu
Trong mỗi ngày mai không còn gì
Trên nỗi nhớ quê hương câm
Trong thành phố tôi đòi chỉ ca ngợi tiền bạc
Có những đời tình bị xóa vào đêm đen
Dưới con cờ và một nghìn bào thai lịch sử
Lệ rời tôi để nhớ Liên
Khi mùa thu may đầy cho Liên áo ly hương một thuở
Nhớ Liên bằng muôn hình ác mộng đóng băng
Môi se lại tơ tằm dưới đầm lầy họp mộng
Những từ tâm phượng hoàng đắp biển dư
Hôm hôm mộng tôi cùng hoang vắng
Sẽ nghĩ rất lâu bằng tình ca
Như Đạt ma rùng mình trong Phạn Ngữ
Cùng sầu điệu cửa  tu Tây Tạng hống
Sẽ nhớ mỗi lần hồn Liên xanh như lục thủy
Cửa những từ tâm bay qua đất trời vàng
Nơi tiếc thương cũng là sầu vọng
Đến mái tây rêu mờ
Có hôm tôi rùng mình nhớ xác
Đã nhuốm mấy trận cuồng dương gian
Những bầu trời tôi còn lửa cháy
Kêu ran tim lúc công chúa đội đèn
Tôi ám ảnh con cánh cam trên đầu chim Việt
Nhưng lửa rủ tôi cầm lại sầu thu
Có những oan hồn nhắn tôi cuộc gặp gỡ
Nơi Liên đã khóc đêm ngày
Trong mười hai năm Trà Vinh đầy quạ
Thôi rồi Liên ơi
Có những ngày thơ Liên ao ước
Quạ trời lợp ổ đầy không gian
Chính phút đớn đau tôi chỉ là cơn gió độc
Quên luôn một sớm trở về
Có Liên và có Liên giữa nắng
Nhưng hôm nay hoa nổ móng tay
Khi con người mình bắt đầu nơi Tam Tạng
Rằng biển dư chẳng thể mộng bao giờ
Nơi đất tâm linh để lại toàn sắt thép
Bởi động huyền vi lún lúc mùa thu rơi
Sau cánh bay rũ riệt

Tôi và Liên một ngày dài
Cánh cửa quê hương đầy vết đạn
Năm nào tối mịt ba mươi
Hoa mai trên cổ Liên thành mùi gió vọng
Xa xa đảo lạ vô hình rồi
Tôi chúc Liên như mặt trời vừa nhận ra tuổi tác
Ngày sau mùa thu bị chết với lá vàng
Bước Liên về bảo rằng tình hoài hương ở trong trí tưởng
Một xưa tôi mong đợi phượng hoàng về đời
Nẻo tình ca cỏ non làm hơi thở
Nhưng đèn vừa rủ xuống mê
Tôi thấy con trăng không cần nói ra ngày giao thừa đất mẹ
Trên mấy phương Tây hao mòn
Tôi còn gọi ra hình ảnh Liên lúc mê man
Tiếng đập cửa dầu là tử thần cuồng nộ
Đêm đêm trăng xẻ đời lệ châu
Tưởng lệ huỳnh bắt đầu lên bóng
Tôi con trăng đêm đêm mùi sa đoạ
Mà mùi quê hương con nít ré đau
Giữa khuya con cánh cam lo buổi mai cơn đói khổ
Trong tim trong não trong hồn
Trong trận huyền bí bắt đầu bằng định mệnh
Và mùa thu làm thành bọng tối loài người

Mộng ngày rũ rượi đó Liên
Ước áo vàng sẽ về đây thành cội rễ
Mấy phôi pha làm lại nước huyễn châu
Tôi có mười hai năm bỏ đi như diêm quẹt
Để hồn Liên là bóng Liên tôi
Để ngày thu tôi đợi chờ Liên viết thư bằng mực tím
Nói thương nói nhớ nói nhớ nhớ anh
Trên giải đất đầy mùi chuột chết
Và tình Liên là mối lặng im chờ
Mộng người đổ máu như tôi thôi
Đến chiều hôm con qụa Tây Phương kêu kêu mờ mịt
Trên mối sầu viễn lưu
Tôi đốt tôi ru tôi buồn tôi khóc
Tôi âm thầm tôi cháy nám riêng tôi
Ngày tôi đi Liên ôi tôi đi để chết
Với một mặt trăng tôi giấu đợi tuổi già
Như cánh tay Châu Âu nện mòn nước nhược tiểu
Bằng hư vô bằng vô nguyên với hôn mê
Những mộng đời tôi xé vừa tan
Con trăng từ đây chỉ hiện hình hoang cổ
Cho phút sầu ca bi lệ làm đau
Ngày tôi đi tới hôm nay Liên chết
Đất Trà Vinh mưa xuống  mãi tận đầu
Có hay không lúc mình chỉ cầm bằng vô vọng
Mộng đời xưa cũ ấy Liên ơi.

 

THÀNH PHỐ CHIM HỒNG

 

Đám lá vừa xanh bên trường đại học cũ

Cành phượng không hiểu rụng bao nhiêu năm rồi

Những tà áo trong nắng ban mai

Trên tóc cô sinh viên chưa mờ với nắng

Một đám cưới đơn giản vào cuối cơn buồn tôi xoay

Hình phạt tận mùa thu bên các xứ châu âu

Không ai nói hôm nay đoàn quạ trên cầu chữ y nữa

 

Tôi về mùa thu giữa lá Paris đau

Có phải bông mai chỉ nở ngoài tất cả cánh cửa ngục tù

Hỡi bãi chim rụng đầy lông trắng

Tôi về mùa lá rơi

Trong bàn tay cuốn sách bạc màu

Cuốn kinh đọc ngày đêm trong trường tiểu học

Như cái chết kẻ tội đồ cầu đấng hoàng hôn

Mà trước mắt các tà áo xanh mười sáu năm qua bị rách

Mà mùa thu Paris cũng lá vai mình

Nhưng cánh mù đã quạt xanh miền đại dương tím

Bông mai thành chiều mở cửa giao thừa

Không nghe nói bà thờ tổ tiên bông trang xóm nhỏ

Hỡi bãi sa mù mỗi đêm sương

Khi tôi không còn ánh nắng rạng đông

Trò cười ban mai sớm hay cánh mun vượt nghìn hải đảo

Tôi về không ngó ra vết bước tôi đi

Tôi mua chuộc đời tôi trên trang giấy rẻ tiền

Bằng sáu khúc da vàng thiếu đàn da đỏ

Bằng lá khô rọi đắm hình hài

Tiếng hát chiều xuân xưa bốc mờ hai bờ tường bọn mọi

Còn mùa thu mưa nhớ con sông vàng

Người mẹ bỏ rơi tấm vải đen ở chiều chủ nhựt

Và đứa con bây giờ phải quét bàn thờ cổ nhân

Dù sáu đời còn ba bốn tờ dạ khúc

Trên rừng lá phủ mưa

 

Tôi vuốt mặt cái chết của những tà áo non

Cành lá Sàigòn lúc trăng mười hai năm trăng đọng nắng

Giữa bốn bức tường tôi thấy cái chết áo đen

Sự thèm muốn mỗi chiều đời xuống sâu hỏa ngục

Nhắm ngủ hơi mòn quên mặt trời tôi

Trong bãi cỏ xanh cô sinh viên ngày nọ còn cười

Tới chim đi mới hay bào thai trong cô đã khóc

Rồi mùa hoa phượng lấm đỏ nhà thương

Tôi vuốt mặt cô với nửa ngón tay người nào không dám nói

Tà áo xanh không rọi mùa thu tôi

Mùa nắng mới chim đau với tin chiến sự trong tủ sách gia đình

Tôi nhìn hai cuốn kinh đã rách dưói bờ cây nhà tu viện

Sớm hôm kia quân đội chờ miếng ăn

Với chuyến phi cơ có nhiều xác trẻ con tỉnh lỵ

Những đám cưới quên hết tai nạn Sàigòn

Mùa nắng thiếu vài ba con ve sầu bay lên trời cao

Để thèm cơn lạnh dưới mồ cô sinh viên buổi nọ

 

Tôi về cánh cửa đóng hết các cơn nhớ thu rơi

Có phải bãi sa mù con chim trong vài thành phố

Chim đêm chim hồn đỏ hoá hồng

Bãi lầy chỉ xót thương những xác thôi nôi

Như chiến tranh muốn ăn hết Sàigòn vào buổi tối

Còn trái tim nhịp lạ chưa rên

Tuổi trẻ giấu sự tầm thường trọn đêm dưới nách cô ca sĩ

Tuổi thơ muôn đặt giống già nua nơi chất lịch sử âm hồn

Còn con mắt cô sinh viên vừa nhắm với bào thai

Tôi về lúc Sàigòn chỉ quên một kẻ nhảy qua cửa sổ

Như bông phượng nở cả vườn hoa chưa hay đêm

Đã nóng đã hôi đã khô nghẹn móng con đại bàng

Sợ hoài dân Việt mua thức chết

Hình ảnh cô ca sĩ da đen

Không nhớ Phi châu lúc con đồi mồi ngủ nơi biển cạn

Hình ảnh cô sinh viên thay áo sớm mai

Làm tôi quên tên bạc tình trong lá cây trường đại học

Dân Việt đã về nửa bãi sa mù

Lá trên đồi hôn mê lá ấy mộng ngoài tim trắng

Của gái đơn sơ đếm nụ bưởi sau vườn

Nhưng chiều cuối năm tôi nhớ khu vườn đã bị dội bom

Tiếng hát da đen năm ấy cười vang một thương tích

Tuổi trẻ muốn máu có mùi

Không như mùi lá buồn đầu sao

Tuổi trẻ không giữ khu vườn ma

Với bàn thờ tổ tiên chưa gợi ra mặt hình hài vạn xuân trước

Tuổi thơ dù vốn hỏa hình

Nhưng hỡi buổi chim bay về làng mùa thông trắng

 

Đám cỏ không nhớ nắng đã làm xanh

Cuối đem chim hồng đã khoét sâu trùng mắt dân Việt

Nên cuối đời xứ sở luyện kim

Hình phạt chỉ dạy đứa con nói về sự đời của ông già bói chữ

Nhưng người mẹ chỉ giấu sữa giữa những ngày yểu mệnh qua

Tới hôm bóng vờn tìm mộng

Hình phạt không rõ cỏ đầu xuân

Ánh máu vẫn đưa đứa hài nhi về hôn phím nhạc

Ở đêm xe dẫn hai đám cưới hiền lành

Không hiểu sau đó ai đã giết tên tình si cô ca sĩ

Mà đàn dương cầm cứ nở những đóa mẫu đơn

 

Tôi mượn đời tôi dưới cánh thu sầu trôi mãi

Ngày mùa tắt nắng con ga

Tôi đi khô bóng côn trùng xóm đậu phộng

Đàn trừu đỏ mắt với bụi xa xa

Cơn mây cứ chiều chiều Paris khói

Hình cô sinh viên buổi tối ngắm đèn

Chưa hiểu trong cơn dục vọng mòn bào thai thành con mắt khép

Giữa đống phượng mùa bãi trường nơi bãi đại học cỏ xanh

Chuyến đời xua tuổi trẻ từ chiều thứ tư tới trần gian buốt lạnh

Cảnh tôi gợn nếp con tằm

Như hồn người mẹ bữa ăn nhằm trứng chết

Với đứa con buộc tội ông bà

Mà ngàn thu con đại bàng không muốn nghe Sàigòn kể chuyện

(Giai phẩm xuân Quê Mẹ số 149-150 tháng 2 năm 1999)

 

NH. TAY NGÀN

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.