Chùm thơ Nguyễn Trần Hoàng Viện ở Cần Thơ

Vanvn- Nhà thơ trẻ Nguyễn Trần Hoàng Viện còn có bút danh khác là HSong Phương, sinh năm 1988, trong một gia đình viên chức tại Ô Môn, Cần Thơ. Anh tốt nghiệp chuyên Thạc sĩ Triết học của Trường Đại học Sư phạm Hà Nội. Hiện là giảng viên Trường Đại học Kỹ thuật – Công nghệ Cần Thơ.

Nguyễn Trần Hoàng Viện là Ủy viên Ban Chấp hành Hội Nhà văn thành phố Cần Thơ nhiệm kỳ 2016 – 2021, Chủ nhiệm Câu lạc bộ Thơ Tây Đô, người khởi xướng chương trình “Tiếng Thơ” định kỳ của Nhà Văn hóa – Trung tâm Văn hóa thành phố Cần Thơ. Yêu văn chương và bắt đầu sáng tác thơ từ năm 18 tuổi, tác phẩm của anh đã được chọn đăng trên nhiều báo, tạp chí văn nghệ trung ương và địa phương.

Nhà thơ trẻ Nguyễn Trần Hoàng Viện

QUA MIỀN TUỔI THƠ

 

Tôi và anh sinh ra giữa miền châu thổ

dải phù sa phương nam mưa nắng hai mùa

nửa đời người không màng chuyện hơn thua

thương quê mình như rặng trâm bầu bám rễ sâu vào đất

 

hồn nhiên mùa nước lên bông súng nở đầy đồng

mỗi vụ mùa mừng cây lúa oằn bông

hạt phù sa ửng vàng buồng chuối chín

 

Mình lớn lên cùng cung đờn tài tử

câu vọng cổ khua nước bến sông gầy

câu ví dầu nhịp cầu khỉ lung lay

giọt mồ hôi của má tảo tần gánh nắng

 

Mình lớn lên cùng trái bần chua trưa hè chọi sình

trầm nghịch

tiếng rao thương hồ mặn mòi con nước

đợi chuyến ghe hàng mua bịt cốm gạo… trần thân

 

Mười bốn tuổi tôi rời quê theo chuyện học hành

hai chục năm hơn buồn vui cùng ánh đèn phố thị

cơn ngủ vẹn nguyên hình hài rơm rạ

chập chờn giấc trăng quê

 

Anh nghỉ học ở lại quê nhà mơ ước ruộng đồng hiền hoà mưa nắng

chiếc xuồng câu thanh thản cần lao

đôi mắt trong veo dù bụi trần mấy lượt

 

Mỗi lần về thăm ba má tôi đều ghé anh chơi

anh hít hà nhìn tôi áo sơ mi quầy tây mướt rượt

 

Tôi nhìn tôi

bờ tóc sương pha ánh chiều vàng vọt

nắng ngập ngừng bông so đũa hoàng hôn

 

Anh mơ về tôi ?

tôi mơ về…

tuổi thơ nón rách lưng trần !

 

NHỮNG CÂU HÒ

 

Những câu hò trôi sông Hậu

lung linh dải phù sa

lung linh dáng mẹ đợi cha

nuôi ước mơ lớn theo từng nhịp võng

thăng trầm buồn vui châu thổ

chùng chình mê ngủ vai thon

trái sao bay giọt nắng xoe tròn

trăng đầu mùa ươm môi giọng hát

 

Những câu hò trôi vào dĩ vãng

sông gầy rưng rức tháng năm

chuyến phà xưa trôi về cội nguồn mạch nhớ

cùng em tìm lại những câu hò đánh mất

những câu hò dài quãng đời sông

rung rinh ký ức thơm nồng.

Tranh của họa sĩ Nguyễn Khôi

NGỌN GIÓ ĐI QUA

 

Ngọn gió nào

từ đâu?

 

Gió mùa thu xa xôi

ầu ơ cổ tích

thơm đầy giấc tuổi thơ

khát khao vươn vai Phù Đổng

 

Tan trường

đồng lúa non im lìm ngủ nắng

chị cõng em về

chân trần bờ ruộng quen

 

Hò hẹn thanh xuân

gió không tên ngủ ngoan giữa miền tóc biếc

trời xuân thăm thẳm

trăng gầy hôn nhẹ chiếc sao trôi

 

Sáo diều bồng bềnh

phượng vĩ ướp tình mùa hạ

những con tàu giương buồm ra khơi

hành trình hoài bão

 

Mùa giông tố

gió vô tình

ngả nghiêng

vụn vỡ

lặng câm

 

Những ngọn gió vô thường

không màu

không vị

bay qua cõi nhân sinh…

 

MIỀN HẠ

 

Em có về với tháng Tư

hoa kèn hồng ướp nắng phương Nam

cung đường ve buông giai khúc nồng nàn

mưa sang mùa trong veo vắt ngang miền nhớ

 

Em có về với miền quê

sợi khói hoàng hôn đùa chái bếp

liềm trăng nghiêng vàng hoa mận trắng

giọt đờn tài tử hoang hoải ngân dọc dài châu thổ thăng trầm

 

Em có về miền hạ cùng anh

câu hò chung đôi mà xuân thì lỡ lầm đánh mất

quên vui buồn… tủi hờn… khắc khoải…

góp nhặt yêu thương qua hết cuộc người

 

Em có về

hạ mùa này đã chín…

 

VALENTINE NHỚ

 

Cũng rộn ràng như đang tuổi đôi mươi

anh khoác chiếc áo màu xanh da trời xuống phố

ánh đèn lung linh trên cánh hồng nhung dọc dài đại lộ

ngày Valentine trôi mướt xuân nồng

 

Nâng niu mười chín hoa hồng trên đôi tay rạm nắng

ấp iu từng cánh nồng hương

anh đưa tay chạm vội vàng mùa ký ức yêu đương

bước vội phố đông rộn ràng tình tự

 

Thỏi sôcôla mềm môi quyến luyến

nắng đêm rừng rực ngọn phi lao

du thuyền say giai khúc tình đầu

bến Ninh Kiều, đường Hai Bà Trưng chợt lạ

 

Anh nâng niu mười chín hoa hồng và thỏi sôcôla như Valentine năm ấy

ghế đá chiếc bóng chờ bước quen

gói tình nồng vào mùa xuân mới

chợt bàng hoàng anh đắm mãi giấc xưa

 

Cất trọn mùa vào nhớ

màu áo da trời chín nồng bóng trăng mơ

lãng đãng sương khuya

chênh chếch u hoài

anh mới nhớ xa rồi mùa cũ

 

Mười chín bông hồng thắm màu đến lạ

lại một mùa Valentine riêng anh và phố lặng chờ

 

NGUYỄN TRẦN HOÀNG VIỆN

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *