Chùm thơ Nguyễn Thu Hà: Đêm vo giấc mơ ném vào tĩnh lặng

Vanvn- “Rót cười vào những canh thâu/ Tự ru lấy những u sầu lẻ loi/ Sớt ra từng chút ngậm ngùi/ Cụng ly với nửa phai phôi riêng mình”. Không còn nỗi cô đơn nào cô đơn hơn. Từ trong cô đơn bản năng thi sĩ đã cất tiếng và người đàn bà thơ đã “họa ra mình” đầy góc cạnh trong vô thức: “Hoạ lại dại khờ những nét cong vênh/ Đa diện lõm lồi gói vào mặt phẳng/ Đêm vo giấc mơ ném vào tĩnh lặng/ Màu đổ vào đêm. Đêm hoạ ra mình…

Sinh trưởng ở Hà Nội, tốt nghiệp Cử nhân Kinh tế, hiện sống và sáng tác tại TPHCM, Nguyễn Thu Hà đã xuất bản hai tập truyện ngắn “Quang phổ”, “Mê khúc”. Dành thời gian chủ yếu cho văn xuôi nhưng Nguyễn Thu Hà thỉnh thoảng có những giây phút lạc vào cõi thơ để giải tỏa nỗi mình. Lạc nhưng không lạc. Bởi thơ Nguyễn Thu Hà có một giọng điệu riêng, diễn ngôn riêng, mỹ cảm riêng, mang tâm thức triết lý hiện sinh chênh vênh “mê khúc” giữa đôi bờ hư thực. (PH)

Nhà thơ Nguyễn Thu Hà

VỤN ĐÀN BÀ

 

Ai trồng ra hạt đa đoan

Nảy mầm từ đáy ngỡ ngàng ban sơ

Này nêm vào chút dại khờ

Cho âm ỉ những giấc mơ bạc màu

 

Rót cười vào những canh thâu

Tự ru lấy những u sầu lẻ loi

Sớt ra từng chút ngậm ngùi

Cụng ly với nửa phai phôi riêng mình

 

Tro tàn phủ lấy lặng thinh

Bã men cố ủ cũng thành dấm chua

Lửa rơm cạnh cửa gió lùa

Nửa hiu hắt lạnh, nửa thừa khói cay

 

Dọn ra một nửa cơn say

Đơm lên một kiếp đoạ đày xác thân

Mặn môi tiếng bấc nêm gần

Nuốt vào từng giọt lặng câm để cười

 

Ừ thì cũng chỉ mồ hôi

Ừ thì cũng chỉ vụn đời cỏn con

Đau dâu cho kén tằm tròn

Mía trồng bãi lở ngọt hơn bãi bồi

 

Vụn đời cũng thế mà thôi

Tan theo khói bếp lên trời… mà thơm

 

MƯA ĐÊM

 

Lặng thầm phố ngả vào mưa

Đèn khuya vàng mắt soi vừa góc sân

Ly nghiêng cặn rượu đỏ bầm

Dây si đứt vãn nảy rung thân đàn.

 

Đường đêm mưa hát thênh thang

Nghe trong gió lá bẽ bàng lặng rơi

Mái tôn nhạo tiếng mưa cười

Ràn rạt nước có trôi xuôi bụi trần?

 

Xoè tay hứng giọt phù vân

Nghe đêm chảy giữa trong ngần lời mưa

Ly nghiêng đủ loãng rượu thừa

Môi vừa chợt ngọt ngụm mưa nửa vời

 

Đêm dài phố ướt và tôi

Mưa vừa xoá mất mấy lời vô ngôn

 

CÁT

 

Nhẹ đủ cho gió cuốn

Nhỏ đủ vương mắt cười

Nặng đủ lọt tay nắm

Sắc đủ làm lệ rơi

 

Vĩnh cửu và nhỏ bé

Nuốt mặn ngăn biển tràn

Cát muôn đời lặng lẽ

Bên sóng gầm gió than

 

Thương anh em làm cát

Xua tan sóng bạc đầu

Yêu anh em thành cát

Mãi bên lề biển sâu…

Tranh của họa sĩ Như Bình

TỰ RU

 

Vai lạnh rồi, ngủ đi nhé vai ngoan

Buông nắng, đổ mưa vào chiều không đáy

Se cát cho tròn, một lần sóng dậy

Lơ ngơ mặn đắng dã tràng

 

Tay mỏi rồi ngủ đi nhé tay ngoan

Phải trái nắm nhau trồng đời mà đứng

Sẹo đỏ thử son, chai sần thử phấn

Ngây thơ tay úp gối đầu

 

Mắt khép lại đi đêm rộng mà sâu

Ngắm mãi xa vui nhìn gần ứa lệ

Nhắm, mở chào đời, đến đi đều thế

Mải người, quên ngắm chính ta

 

Ru ình à ơi quen lạ lênh đênh

Mạch máu là sông, thịt da đồng cỏ

Trái tim đi hoang bốn mùa lộng gió

Đêm khoá lấy mình… tự ru..

 

CHÁY

 

Một que diêm quẹt qua

Cháy

Hai que diêm quẹt qua

Cháy

 

Vỏ hộp diêm hằn bao vết xước

Bao nhiêu que diêm cháy đến kiệt cùng

Không đếm được

Những que diêm giống nhau

Trái tim diêm sinh tròn trịa trên đầu

Một lần chạm vào trái tim dát phẳng chia đều hai bên vỏ bao

Và cháy

 

Em đếm vết xước bao lần anh không thể cháy

Tự hỏi những lằn ngang dọc có đau

Nếu được một lần lựa chọn

Xin làm que diêm cuối cùng

Đốt kiệt mình khi thiêu cháy vỏ bao.

 

TỰ HOẠ

 

Trút xuống xiềng xích vô tình sống áo

Đặt mình làm toan trắng gửi vào đêm

Này tóc nhoà đen mênh mang dị mộng

Này da tinh khôi, trắng dã cát mềm

 

Bao nhiêu nỗi đau đủ nét cong môi?

Hạnh phúc nào sâu rãnh cười khắc khổ?

Nét uốn khiêm nhường thẳng ngay cần cổ

Mềm yếu nét nào soi mắt người dưng?

 

Này nuột nà da, này tròn lẳn xương

Này ấm, này mềm, này thô, này vụng..

Cọ phác thẳng ngay, nét tô cứa khắc

Màu loang vào đêm sẹo mãi chưa lành…

 

Hoạ lại dại khờ những nét cong vênh

Đa diện lõm lồi gói vào mặt phẳng

Đêm vo giấc mơ ném vào tĩnh lặng

Màu đổ vào đêm. Đêm hoạ ra mình…

 

ĐÊM MỘT MÌNH NGHE TRỊNH

 

Nghe Trịnh một mình đêm đặc và sâu

Từng giọt thanh âm rải hoa huyệt mộ

Bóng tối siết đêm mà lòng cởi gió

Hình như môi khô để mắt loang màu

 

Nắn phím

Ngón mềm

Mà thấy tim đau

Buông dây

Dây chùng

Sao tay buốt nhói?

Mưa hắt kính mờ, nhịp lơi nhịp vội

In lên ta bản nhạc đặc nốt trầm

 

Đêm nghe Trịnh cười từ những vọng âm

Từ những cuộc tình chưa đầu đã cuối

Hoa tươi môi người uống lời giả dối

Ấp vào tim ta rũ héo thật thà

 

Đêm thấy Trịnh buồn với rượu và ta

Chợt mơ vô tri như cây đàn cũ

Cứ đứt tung dây thoát thai giận dữ

Mặc tay người trên khoảng rỗng không tim

 

Ta nghe Trịnh buồn

với rượu

và đêm…

 

NGUYỄN THU HÀ

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *