Vanvn- Cây bút trẻ Nguyễn Minh Ngọc Hà mới đây cùng lúc được nhận 2 Giải thưởng Văn học nghệ thuật Huỳnh Văn Nghệ lần thứ VI-2020 của tỉnh Bình Dương về văn học và sân khấu, trong đó có tác phẩm Gặt yêu thương trên cánh đồng ký ức, tập thơ thứ 3 của chị sau 2 tập Đắng (2018) và Nỗi buồn trổ hoa (2020). Vốn tốt nghiệp Đại học Kinh tế, làm việc trong ngành ngân hàng ở TPHCM, nhưng do hoàn cảnh gia đình đơn độc Nguyễn Minh Ngọc Hà phải về Bình Dương nuôi mẹ già, kinh doanh tự do để mưu sinh và đam mê sáng tác văn chương, một niềm yêu thích từ nhỏ. Ở một địa phương kinh tế phát triển mạnh mẽ nhưng văn học nghệ thuật còn trầm lắng, sự xuất hiện của Nguyễn Ngọc Minh Hà cũng như vài cây bút trẻ khác là niềm khích lệ cho Bình Dương. Vanvn xin giới thiệu chùm thơ viết về mẹ giản dị và cảm động trích từ tập thơ Gặt yêu thương trên cánh đồng ký ức.

NẾU MUỐN HIỂU…
Nếu muốn thấu hiểu tự do
Hãy đến hỏi loài chim đang sải cánh bay giữa bầu trời rộng lớn
Nếu muốn hiểu được ấm no
Hãy ghé lại thăm người hành khất bên đường
Và nếu muốn hiểu rõ nghĩa yêu thương
Xin hãy về trước hiên nhà gọi: Mẹ!
CA DAO MẸ
Con men theo lối ca dao
Tìm lời ru mẹ năm nào ấu thơ
Cánh cò trắng cả giấc mơ
Con sông êm ả lặng lờ dòng trôi
Ngọt ngào giấc ngủ đầu nôi
Dịu dàng giọng hát “à ơi” mẹ hiền
Con vay mẹ nỗi ưu phiền
Tuổi thơ từ ấy hồn nhiên vui đùa
Cả đời che nắng chắn mưa
Tháng năm dầu dãi, bốn mùa phong sương
Mẹ dành trọn vẹn tình thương
Đạp lên đá sỏi, lát đường con đi
Tuổi xuân mẹ có tiếc gì
Hy sinh tất cả cũng vì đàn con
Dáng mẹ ngày một héo hon
Chỉ mong con được vuông tròn tương lai
Tóc xanh ngày cũ đã phai
Bàn chân đã mỏi, tay gầy đã run
Nhưng tình thương vẫn khôn cùng
Bao la trời biển, mênh mông bến bờ
LỜI RU QUẰN VAI MẸ
Con lớn khôn theo từng lời ru mẹ
Êm tiếng võng đưa kẽo kẹt của bà
Vai mẹ mỏi từ độ còn son trẻ
Lưng sớm còng bởi quang gánh đường xa
Đời của mẹ qua mấy mùa lam lũ
Buồn xếp trong từng tờ bạc nhĩ nhàu
Nỗi cơm áo len sâu vào giấc ngủ
Giọng ho khan át tiếng dế đêm thâu
Bàn tay mẹ vết chai nhiều vô kể
Ấp tay con thành mười ngón dịu dàng
Những vết nứt bàn chân không đếm xuể
Vun đắp đời con rộng mở thênh thang
Mẹ cần mẫn nghìn bước lùi cấy mạ
Đổi cho con một bước tiến vững vàng
Mẹ khom lưng với ruộng đồng, rơm rạ
Con nhận về một dáng đứng hiên ngang
Đếm sao hết nỗi nhọc nhằn của mẹ
Đong sao đầy biển tình mẹ bao la
Con dẫu lớn vẫn mong làm đứa trẻ
Nằm ngủ ngoan trong tiếng mẹ “ơi à…”
CON ĐÒ CỦA MẸ
Đò đưa con qua sông
Ngược dòng trôi về phố
Nước mắt mẹ lưng tròng
Chưa xa mà đã nhớ
Bao năm đời viễn xứ
Nhớ thương hoài sông quê
Đau đáu niềm tâm sự
Khóc thầm trong cơn mê
Vòng xe lăn vội vã
Vòng đời xoay vô tâm
Tóc mẹ buồn lặng lẽ
Phai dần theo tháng năm
Bến sông mình chật hẹp
Mà tình quê rộng dài
Mỗi khi trời trở gió
Chợt thèm lắm vòng tay
Con đi tìm tri thức
Trên tay mẹ chai sần
Con ấm chăn trước ngực
Mẹ thêm nhiều nếp nhăn
Ngày xuôi dòng về bến
Con cất tiếng gọi đò
Nhìn dáng hình thương mến
Lòng mẹ bừng nở hoa
NỢ MẸ MỘT ĐỜI
Cả một đời mẹ gánh nỗi gian truân
Cõng nắng mưa, cõng bốn mùa sương gió
Nặng vai gầy chăm lo đàn con nhỏ
Sợi tóc muộn phiền lén bạc từng đêm
Cả một đời đôi bàn tay dịu êm
Mẹ chở che, dắt dìu qua giông bão
Nhọc nhằn mưu sinh miếng cơm manh áo
Năm tháng chất chồng lên dáng mẹ liêu xiêu
Cả một đời vì đàn con thân yêu
Dãi nắng dầm mưa mẹ đâu quản ngại
Thắp ước mơ cho đời con xanh mãi
Cả một đời, con nợ mẹ mẹ ơi!
VỀ VỚI MẸ
Về với mẹ để được làm đứa trẻ
Sau những bon chen vất vả xứ người
Nghe trách phiền những câu từ nhỏ nhẹ
Từng khát thèm giữa phố thị mồ côi
Về với mẹ làm chú mèo ngái ngủ
Nằm nhởn nhơ trong góc chái bếp nghèo
Ôm giấc mộng một cuộc đời no đủ
Ông Bụt, bà Tiên… cổ tích mang theo
Về với mẹ ăn bữa cơm khoai sắn
Lọc bụi đời bằng giếng nước mát trong
Chỉ cần sống một cuộc đời bình lặng
Không hơn thua, toan tính tận đáy lòng
Về với mẹ mót tháng ngày tần tảo
Dành dụm thêm chút sức lực cho Người
San sẻ bớt nỗi nhọc nhằn cơm áo
Thêm yêu thương từng giọt mồ hôi rơi
Về với mẹ không cần gì nữa cả
Bao vinh hoa không bằng có mẹ hiền
Về với mẹ không đi đâu nữa cả
Còn mẹ là còn tất cả bình yên
NGUYỄN MINH NGỌC HÀ