Vanvn- Thơ Ngô Liêm Khoan có cái thâm trầm sâu sắc, lại vừa có cái ẩn ý sâu xa. Với anh, thơ chính là sự tìm tòi, sự phát hiện đến tận cùng. Và dường như không có ý, có tứ thì không có thơ. Ở thời buổi bây giờ, có một người làm thơ vừa đam mê, vừa có chủ ý, chủ đích và dụng công như thế, thật hiếm hoi và thật đáng quý!
Ngô Liêm Khoan thích M. Dzhalil, thích B. Brecht… Bởi thế mà anh tin “Thêm một ngày để sống” và mục đích thêm một ngày để sống đối với mỗi người cũng khác nhau. Điều ấy phụ thuộc vào chính bản thân mỗi người từ xuất thân, nghề nghiệp đến tư chất, phẩm cách. Ngô Liêm Khoan coi những lứa đôi tận hiến, những lứa đôi biểu tượng chính là “tĩnh vật của tình yêu” và ngay cả con cú, cũng rất khác thường, nó luôn ở “giữa bóng đêm” để “rạch những chân trời” trong cái nhìn khác biệt của thi nhân.
NHÀ THƠ ĐẶNG HUY GIANG chọn và giới thiệu

NHÃN NHỤC
Mắt nhìn thấu cõi thế gian
Mà sao sân hận vẫn tràn đôi ngươi
Tìm trên thủ ấn của người
Cành dương lộc biếc để xuôi thác ghềnh…
THANH XANH
Anh đang ở gần nơi hẹn cũ
Cách một khoang xanh là đến chỗ mình ngồi
Muốn nhắn với em một dòng tin như thế
Lá xạc xào soạn những tiếng rơi
CHÙA MỘT CỘT
Cột cắm vào bùn Phật mới thiêng
Linh xưa lau lách một cõi riêng
Chẳng vút về trời như Đồng Tử
Đành chôn hậu thế một đài liên.
NGƯỠNG PHẬT
Chỉ bốn chín ngày thôi
Ngài bừng sáng
Chỉ có con khỉ đáng thương
Năm trăm mùa hoa
Năm trăm mùa tuyết rơi
Năm trăm mùa nắng cháy
Năm trăm mùa lá rụng
Trong đầu con khỉ khô kia nghĩ gì trong vòng năm trăm năm ấy
Mà một hôm còn vùng dậy
Cầm cây thiết bảng
Lẹt khẹt
Thỉnh kinh.
THÊM MỘT NGÀY ĐỂ SỐNG
Tưởng nhớ M. Dzhalil, tác giả tập thơ “Những vần thơ trong ngục Moabit”
Tên bạo chúa sống thêm một ngày nữa để làm gì
Vì hắn còn băn khoăn
Biết bao người chưa biến thành xác chết
Kẻ tôi tớ sống thêm một ngày nữa để làm gì
Vì hắn biết sau khi chết phải làm gì
Ở nơi ấy biết có còn mệnh lệnh
Kẻ chăn cừu sống thêm một ngày nữa để làm gì
Vì hắn không chắc rằng
Ngày mai bầy thú ngoan kia còn biết lối về chuồng, còn biết nơi gặm cỏ
Nhà thơ sống thêm một ngày nữa để làm gì
Đơn giản vì ở đó
Biết đâu có một bài thơ đang chờ đợi

TĨNH VẬT
Những bức tranh
Vải ánh bình minh, lụa nhòa bụi thác, giấy rực hoàng hôn
Những khuôn nhạc
Lắng tiếng mưa đêm, luyến ánh trăng sao, láy tia nắng vỡ
Những pho tượng
Khắc dáng vung gươm, chạm tiếng hò reo, tạc tung vó ngựa
Trước mắt anh
Trong gian phòng này
Lẽ nào tù đọng
Lẽ nào cần sự đổi thay
Đến mức tất cả đều chao nghiêng
Đến mức tất cả không còn là tĩnh vật
Cả những nhịp tim
Anh đã dùng đến những thanh nhói đau
Cắm sâu vào lồng ngực
Ở khoảnh khắc này
Anh biết
Tất thảy đều đổi thay
Chỉ tình yêu của chúng ta
Đã vĩnh viễn trở thành tĩnh vật.
CÚ
Về thơ tôi
Tôi cũng muốn nghe những lời như thế
B. Brecht
Kẻ yếu hèn
Sợ hãi
Nghe tiếng cú
Kẻ ngây thơ
Ngây ngất
Mắt xoe tròn
Kẻ hiểm ác
Ước mơ
Chùm móng vuốt
Kẻ thiện tâm
Mong sáng
Những chân trời
Nhưng cú
Đơn giản chỉ là một loài chim thôi
Có sải cánh
Có tầm bay
Và có những con mồi
Nhưng cú
Đâu chỉ đơn giản là một loài chim thôi
Giữa bóng đêm
Rạch những chân trời
NGÔ LIÊM KHOAN
- Ủy ban Nobel đề nghị Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam đề cử tác giả xét giải Nobel văn chương 2022
- Chùm thơ Vũ Trần Anh Thư: Kẻ lạc mình từ mùa xa vắng
- Chiếc túi lưới nghĩa tình – Tản văn của Đặng Diệu Linh
- GS Văn học: KHXH của Việt Nam không kém, sao lại ‘hạ chuẩn’ tiến sĩ?
- Chậu mai chiều 30 – Truyện ngắn Ngô Đình Hải