Vanvn- Trong chiếc hang đầy xương và máu// Người đàn ông vẽ hươu viên đá bén lên trong mắt người/ Cái đẹp được sống và tha thứ// Những con thú nuốt bóng cha ông/ Vệt máu khô bám vào thành vách những manh nha/ Con hươu con triệu năm tìm mắt mẹ nỗi đau bất tử.

Bài thơ cô độc
Khấn cầu trong đêm cằn cõi
vết nứt rách từ phía mặt người cười khóc
Bóng đêm nhốt hơi thở lạnh cóng
Ánh chớp khất thực
Giữa mong manh sự sống ký sinh vần tự.
Không thể thở
Máu và nước mắt quyện lại cánh tay thả giữa không trung
Lời thú tội giữa các vì sao ngập lụt
Chiếc áo lương tri che ngang đỉnh ngực
Khẩn cầu ký ức
… đầu thai.
Chúng ta sẽ chết khi tất cả còn nguyên vẹn
Sự sợ hãi khép nép trong khuôn khổ
Những vết dao nhấp nháy như hàm răng quỷ
Quyên sinh và tái tạo
Nụ hôn bị tống giam trong lồng kín
Luồng sáng cắt ngang bóng bù hông đen trắng phận người.

Trong ánh nhìn đứa trẻ
Phù thủy lạc khỏi câu chuyện
Vắt vưởng trong tiếng còi đêm
Một hơi thở liệm dần bên kia ký ức
Cổ tích phủ màu trắng xóa
Những chiến binh lữ hành bốc vỏ thời gian.
Âm thanh nhói
Sự va chạm của những chiếc rìu
Giống như tiếng kềnh kềnh gõ vào bàn phím
Mòn lụt cả không gian nơi trú ngụ của những bầy thú hoang
Dòng chảy nham thạch từ hàng triệu năm về trước
Tiền sử vết đau…
Như cách trốn chạy
Tôi tự giết mình bằng ánh dao
Những bông hoa ăn thịt người cười cợn
Chẳng có gì đáng sợ khi bị nuốt cánh tay
Như cách tôi rọc nửa mặt mình trong gương hình dung sự chết
Trên câu thơ tôi đầu độc tôi bơ vơ tàn tích
Trong chiếc hang đầy xương và máu
Người đàn ông vẽ hươu viên đá bén lên trong mắt người
Cái đẹp được sống và tha thứ
Những con thú nuốt bóng cha ông
Vệt máu khô bám vào thành vách những manh nha
Con hươu con triệu năm tìm mắt mẹ nỗi đau bất tử.
LÊ ĐỖ LAN ANH