Chùm thơ Dương Đức Khánh: Buổi rời áo mẹ tôi vay nợ làng

Vanvn- Con đò mắc nợ sông làng/ Bao năm mạn ván còn hằn ngấn rêu// Bóng đa nợ buổi chợ chiều/ Câu hò khất nợ liêu xiêu cối chày// O gánh rượu nợ người say/ Buổi rời áo mẹ tôi vay nợ làng// Nợ đồi nắm sỏi ô quan/ Nợ bến sông chú bống vàng sứt đuôi

Nhà thơ Dương Đức Khánh

SÔNG THỨC

 

Những bức tranh điện trên tường

Đêm đêm

Thác đổ

Sông trôi…

 

Đêm đêm

Ta thức chờ con thuyền ván thả xuôi

Anh vạn chài gác mái

Gõ vang khúc nhạc sông chiều…

 

Ta đốt đêm sông mờ loang sương khói

Trăng khuya rụng tiếng nói cười

Những bờ vai tròn nghiêng xuống ban mai

Gánh sông đầy đổ lên bể cạn

Ơi những gót son vẹt mòn lối cát

Gánh phận mình mơ ngọt mát bến trong…

 

Ta chập chờn sông tím hoàng hôn

Bến tuổi thơ ta ngồi ngóng mỏi mòn

Bóng áo nâu gầy như dáng mẹ

Tiếng kêu đò ca cút bờ sương…

 

QUÊ HƯƠNG

 

Tôi sinh ra

Trong mái tranh

Nơi khúm đất hoang ven sông, bên lở

Không mảnh vườn riêng

Cuống nhau tôi cha đành đem chôn dưới bụi la ngà có tổ chim nghệ đong đưa trên ngọn

Một đêm giông nước sông cuộn xiết

Cuốn bờ tre đổ xuống giữa dòng

Trong ánh chớp cha đứng lặng nghe tiếng đất vỡ òa

Cùng một tiếng chim đau xé trời đêm mưa bão…

 

Tôi lên ba

Một lần ngã sông suýt đuối

Mẹ vắt nắm cơm, luộc quả trứng xuống bến sông làm lễ hú hồn

Thắp nén hương mẹ vái linh thiêng sông nước

“Hú ba hồn bảy vía con tôi”

 

Tôi mạnh khỏe lớn khôn

Tôi đã tặng dòng sông một nắm ruột – một mảnh hồn

Dòng sông cho tôi tình yêu và tất cả

 

Rồi mẹ nhắm mắt lúc chưa qua thời trẻ

Cha ra đi biền biệt mãi không về

Tôi lớn lên cùng dòng sông

Và dòng sông thầm kể với tôi rằng:

Từ buổi hồng hoang loài người cũng như loài chim di trú

Nhưng khi mảnh đất nào chôn lại một người thân yêu nhất

Nơi ấy sẽ thành

Bản quán

Quê hương.

Tranh của họa sĩ Hoàng A Sáng

BÓNG NÚI GIỮA LÀNG

 

Làng tôi

quả núi mọc mồ côi giữa cánh đồng góa bụa

những người đàn bà vác cỗ cày áo trái sống xổ trôn(*)

những mẹ già đêm đêm vọng đầu non cầu khấn

trẻ thơ chờ tiếng trống ma chay “lập cốt triệu hồn”

 

Làng muôn thuở cánh đồng ôm bóng núi

bình yên mây trắng ngang trời

nắng trải vàng hoe chờ những người đàn bà ra phơi áo trận mang nụ cười về từ những bến sông…

 

Chợ chiều ba mươi có chị bán lá dong

đôi mắt cứ ngẩn ngơ ngóng qua hàng mã

tan chợ về chị mỉm cười trong dạ

đầu gióng đong đưa bộ áo giấy màu cỏ úa

cho chồng…

________

(*) Lối áo tang của phụ nữ miền Trung

 

 

NGƯỜI QUÊ

 

Đất quê tròn vạnh vành nong

Lòng người quê chiếc niêu đồng chẳng vơi

 

Gió mưa nên những cuộc đời

Thẳng như cái dáng áo tơi giữa đàng

 

Xót lòng còn nấm mộ hoang

Người hành khất chết rìa làng năm xưa

 

Cỗ cày nghiêng bờ ruộng trưa

Bát chè xanh giữa buổi bừa cũng say

 

Bờ tre rền giọng ve gầy

Dẫu xơ xác cũng… ăn mày đất quê!

 

NỢ LÀNG

 

Con đò mắc nợ sông làng

Bao năm mạn ván còn hằn ngấn rêu

 

Bóng đa nợ buổi chợ chiều

Câu hò khất nợ liêu xiêu cối chày

 

O gánh rượu nợ người say

Buổi rời áo mẹ tôi vay nợ làng

 

Nợ đồi nắm sỏi ô quan

Nợ bến sông chú bống vàng sứt đuôi

 

Nợ chiếu cỗ làng nắm xôi

Nợ hội làng ván bài chòi ngày xuân

 

Khói trầm còn nợ lư đồng

Tha hương nợ tiếng chiêng ngân phía làng

 

Oằn vai gánh nợ đa đoan

Bao giờ trả nổi nợ làng… nắm xôi!

 

DƯƠNG ĐỨC KHÁNH

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *