Vanvn- Chuyến đi của tôi có/ bầu vú mẹ nhẽo theo cây số dặm trường/ cắn chặt môi con ơi đường về nhà chắc chỉ vài bữa nữa/ con sinh ra mười ngày chưa đủ/ xa xa mẹ đã thấy thấp thoáng bóng cổng làng…

Về nguồn
Chuyến đi của tôi
bằng chiếc xe hai bánh
hành trình ngàn kilomet đường cong
chuyến hồi hương duy nhất của người xa xứ…
rời miền đất hứa
tôi như bông cỏ cây cháy trên thảm lửa
xuyên thủng cơn bão đen mang trong mình viruts
đổ hoàng hôn đang tãi từng giọt
rỏ tràn mắt kẻ tha hương…
chuyến đi của tôi có
bầu vú mẹ nhẽo theo cây số dặm trường
cắn chặt môi con ơi đường về nhà chắc chỉ vài bữa nữa
con sinh ra mười ngày chưa đủ
xa xa mẹ đã thấy thấp thoáng bóng cổng làng…
chuyến đi của tôi
có tiếng gà gáy lạc giọng tan hoang
con cún mắt tròn ve ngác ngơ nép trong cặp chủ
người ta chẳng nỡ
buông một kiếp hồi sinh
chuyến đi của tôi có em
cùng đạp xe hướng về phía quê mình
cót kẹt xích khô như cơn mưa chờ ngày nắng
như balo em đeo trĩu một đời cơ cực
lênh loáng vệt mồ hôi …
Em
tôi
chúng mình đem tình yêu về lạy mẹ
về mà hồi sinh nương tựa
qua ngày bão gió long đong!
Hoa đêm
Khi tiếng nhạc cất lên
thành phố vỡ oà trong xót xa câm lặng
Giọt rưng rưng ngược phía tấm chắn
” quê hương”
xoa dịu đêm chơi vơi…
Người nghệ sỹ bỏ mặc cuộc đời
Mặc những con viruts bâu quanh làm sài gòn trở bệnh
chỉ có ánh mắt đớn đau
vạn người trôi trong tuyệt vọng
chảy theo tiếng saxaphone…
“quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay ”
Q2 dã chiến
mắt ầng ậc cay…
người với người trao nhau thứ tình duy nhất
tiếng saxaphone rưng rức khóc
Giọt mặn nghẹn nơi đáy tim hoá những ánh đèn…
Rồi đây hết dịch anh sẽ cùng em
đi về với quê mà mỗi người trong ta chỉ có một
rồi đây thành phố sẽ thôi khóc
Bừng phía hừng đông…
đêm nay lịch sử khắc mãi trong lòng
người nghệ sỹ chèo thuyền bằng nhạc…

Có mùa nào lạnh như đêm nay
gió hao gầy
cộng thêm mùa chờ đợi
tõm vào đêm tối
lênh loáng bóng tôi..
ngày đổ lên chiều
mùa đổ lên đời
những vết hoen rỉ màu ký ức
lời thương yêu hoá những sợi tóc
bàng bạc xuyên thủng kẽ tay..
bầm nào hơn vết bầm này
gói trong hênh hao cũ
chất chồng nỗi nhớ
chất chồng vũng mắt người dưng
hai ta
hai kẻ đã từng..
Tri kỷ
về đây
ru nhau bằng nồng nàn rượu nhạt
tôi sẽ kể cho nghe vài điều ngọt ngào
cả
chát
mình cùng du dương vũ điệu thu về
ngồi xuống đây
tôi hát cho mà nghe
vài khúc ca quê mình ngày cũ
cả cái hôm mẹ gói vội cho balo thêm đủ
và mắt cha chất chứa giọt buồn.
tôi thành đứa tha hương
đôi chân trần dẫm đời tướp máu
mùa nào thôi co mình cho tôi một lần nương náu
ôm tôi đi hơi ấm xóm làng…
Ngồi đây
lòng dạ tan hoang
tôi và thời gian sinh đôi tri kỷ.
Người đàn bà và chiếc gương
Chiếc rèm vén
ánh sáng le lắt xuyên thủng nắng
gối tân hôn im lặng
chơi trốn tìm
chiếc drap lạnh ngắt vuông vức
một hơi ấm rời trước
áo cưới trên mắc
màu trắng liệm cuộc tình..
người đàn bà ngồi trước gương
hạnh phúc bỏ lại
lặng thinh…
rửa tội trái tim mình
trước nắng!
LÊ NHI