Vanvn- Xin đừng đo cô đơn bằng nỗi nhớ/ người đàn bà đã chạm chiều/ bằng nhịp thở/ của tim trăng/ xin đừng nói về những con phố/ đã tím bằng lăng/ những con ve bắt đầu nghèn nghẹn/hoa loa kèn rủ mùa hạ đến/người đàn bà chiếm chiều

Đêm xa
ta xa nhau
khi ngược đêm trở mình suy nghĩ
ơi, thương ngọn gió quẩn quanh
đến lạ
tự mình buộc mình
bao sợi dây vô hình
ngược xuôi giăng mắc
thắt vào tim
đêm xa
khoảng trống dài
gửi ngọn gió nỗi nhớ của tim trăng
đêm thăm thẳm
Với bạn
mời nhau ly trà đá
giữa trưa hè nắng 39 độ C
hai người bạn cách vài trăm cây số
gặp được cũng bở hơi tai
bạn không biết làm thơ
nên bạn không thiếu gì một ly trà đá
tôi cũng thế
chỉ là uống một lần đỡ khát mười năm
bạn là họa sĩ
đã vẽ tặng cho ngàn vạn con người
bạn chưa vẽ tôi bao giờ
tình bạn thắm thiết khó hình dung
nhớ một vài năm trước gặp nhau
hai người cũng mời nhau một ly trà đá
không phải quán này
sao vị trà giống nhau
Cái nắng len lỏi vào gam tối
tàu lướt nhanh trên cao
kịp thấy vài toà nhà phía xa
nhan nhản gió
nhan nhản tiếng cười
những ô gam tối
cái nắng thập thò ha hả
dòm vào khe thủng phố
chân lý ở trên trời
nên ngọn hải đăng không soi vào mặt đất
lưng lửng nếp không
tàu điện chạy phăng phẳng
ghi vội một vài hình ảnh trong đầu
mơ mờ

Đàn bà và chiều
gom nỗi buồn vắt lên vạt áo
lấy cô đơn thành những cơn khát đáy lòng
ngập ngừng
ngập ngừng
ngập ngừng
người đàn bà
đem chiều đi làm nỗi nhớ
đan chiếc võng mây
ru ngọn sóng tình
*
xin đừng nói về chiều nay
nó như tách trà pha từ hôm trước
nhè
nhè
xin đừng kể chuyện về một người đàn bà
khi chiếc lá trên cành bắt đầu nghiêng lòng rụng xuống trước hoàng hôn
*
xin đừng đo cô đơn bằng nỗi nhớ
người đàn bà đã chạm chiều bằng nhịp thở
của tim trăng
xin đừng nói về những con phố
đã tím bằng lăng
những con ve bắt đầu nghèn nghẹn
hoa loa kèn rủ mùa hạ đến
người đàn bà chiếm chiều
Con chó của tôi nó đã chết rồi
con chó của tôi đã chết rồi
nó chết rất thê thảm
những tiếng hú ban đêm
con chó ma man rợ
gầm gừ
nhìn con người
từng là thứ nó tin cậy nhất
giờ đã không còn
con chó của tôi nó đã chết rồi
xung quanh tôi
đâu đâu cũng thế…
tiếng oan hồn
tiếng chó sủa
nghiệt ngã
bao trùm cả màn đêm.
ôi, loài vật trung thành đó ơi!
mày đã chết đi rồi
đã chết trong oan ức…
Tôi nhìn em
Tôi nhìn em bằng 1/2 con mắt
Bầu trời xám xịt
Lưng lửng giấc chữ ô môi
Gọi ngày lá rụng
Tôi nhìn em bằng 1 con mắt
Thấy Cắc- ca bay về
Hoa rũ vàng trên cánh đồng xa
Đêm chốc dạ khâu mùa bằng túi vải
Tôi nhìn em bằng 2 con mắt
Có hoa tươi và có cỏ xanh
Giọt mật trong môi mọng ánh mắt ngọt lành thực ảo
Chú chim ruồi miên trường
Tôi nhìn em
Bằng ánh mắt kẻ mù
Trời hồng phía bình minh
Tôi mượn ánh mắt em nhìn từ phương đối diện
Mai con về
Mai con về thăm lại quê hương
Nơi có dòng sông Mã
Nghe Nguyệt Viên nghiêng giấc ngang sông
Dập dìu con thuyền biển cả
Con đi ra từ làng
Một ngọn cỏ cũng dậy mùi quê hương đâu đó
Này là Hòn Trống Mái
Kia Độc Cước là đền
Con không biết cây me mọc tự bao giờ
Bao sần sùi, chai sạn
Hai đầu buộc võng đu đưa
Quả và lá chằng chịt vết nám
Mai con về thăm mế
Chiếc lá cuối thu
Ngửa bàn tay ấm áp cứng sần
Xoa dịu vết thương thành thị
Mai con về thăm mế
Mùa xuân nở giữa đồng lau
ANH DŨNG