Vanvn- Buốt dưới bàn chân là đá biên thùy/ Xòa trên tóc là mây ải Bắc/ Người ta muốn quên đã không trở lại/ Người đâu thể nhớ cũng đã thiên di/ Tiếng đàn bước qua tàu lá chuối non/ Khuya khoắt/ lạnh lùng trinh bạch.

PHÍA ẤY
Có đôi khi nhìn một chiếc áo nhàu
Đánh thức dòng sông xưa cũ,
Dòng sông trong trái tim đàn ông
Chia cho cả phù sa và thác lũ.
Có đôi khi anh lạ lùng, vì anh đang cũ
Cũ đâu còn nhớ
Cũ không thể chờ
Nhưng bao giờ cũng lội qua thất vọng
Vì em mát trong…
Nhiều người nói thời gian là nhan sắc
Ngoảnh mặt, sau lưng em đã già nua
Gặp nhau như bất chợt một que diêm
Anh kệ, chuyện được, mất ấy là của họ…
Thế này nhé, có người đạp lên đầu ngọn sóng
Có người ướt sũng trong tuyệt vọng,
Còn anh “dửng dưng” cùng với một lời thề
Đi đâu, phải đi đâu cũng được
Nhưng xưa cũ, già nua là chốn anh về.
ĐÁNH ĐỔI
Không đánh đổi tuổi mình cho lá rụng
Sao biết cây không già đi?
Ta còn vụng về, nên ta còn nhớ
Những gì quên, khéo đã thiên di.
Ai sẽ hát lên, chạm làn khói thuốc
Ai sẽ gặp nhau, ngẫu nhiên như mưa rơi
Bốn phía ồn ào, thế mà khuất mắt
Chỉ một tuổi mình lặng lẽ trông coi.
Trong khói bụi, cây phải cao thêm
Trong vội vã, đời bé lại
…Và, ai cũng sẽ già đi mê mải.

HOA LOA KÈN
Anh từng nghèo, dưới cả những bông hoa
Anh từng buồn, tháng Ba chẳng gặp
Bạn bè bấp bênh và bụi bặm
Loa kèn vô thanh trong sương…
Anh vấp ngã trước muôn vàn làn hương
Gõ cánh cửa cuối chiêm bao, chạm vào kiếm sắc
Đêm như chiếc bình vỡ văng ra trăm ngàn yên lặng
Sớm nay, loa kèn dốc cạn bình minh.
Cái tuổi biết yêu hoa, chập chững phiêu linh
Đời dằng dặc vẫn chưa xong hàng cúc
Hoa hào phóng nở giữa ngày đồng vọng
Tôi và em, hoa, có thể và… tôi.
Người con gái thản nhiên ấy đã đi rồi
Gió ngừng thổi, nhưng buồn thương cỏ nát
Những chiếc kèn ngã xuống khi nốt nhạc
Còn chưa từng biết đã sinh ra…
Hoa loa kèn đi trong tháng Ba
HOA SỮA
Hoa sữa thơm gờn gợn lưỡi dao
Những đêm bị thương, những ngày giấu mặt,
Em xa xôi như con đường tắt
Như tình đầu “mách nước” cho nhau.
Khiến những cành cây gục ngã khó gì đâu!
Nhựa uất ức còn hắc hơn hoa sữa,
Có những nụ đang cười, chẳng còn nhựa nữa
Có những hoa tươi đã rụng phía tim mình.
Phố dọc, chiều ngang, gót nhỏ phiêu linh
Tuổi này chờ nhau, như cầm dao đằng lưỡi,
Hoa sữa nhạt dần trong câu chuyện cuối
Em phải về, nuôi đêm trong tóc em.
Hoa sữa có vì ai, phố vẫn lên đèn…
DƯƠNG CẦM ĐÊM
Tặng nhà thơ Trần Hùng
Bùn bấp bênh theo trăng
Phím đêm, phím ngày, tiếng đen, tiếng trắng,
Dương cầm ai chơi, chơi trong mưa quên.
Buốt dưới bàn chân là đá biên thùy
Xòa trên tóc là mây ải Bắc
Người ta muốn quên đã không trở lại
Người đâu thể nhớ cũng đã thiên di
Tiếng đàn bước qua tàu lá chuối non
Khuya khoắt
lạnh lùng trinh bạch.
Những đốt tay ngó sen
Vớt trăng từ bùn lên
Và, nồng, nâu trẫm xuống.
Đàn trời
Thi sĩ
Một đời chơi quên…
BÙI VIỆT PHƯƠNG