Vanvn- Thơ bước ra từ cuộc đời/ trên đôi chân trần/ chẳng rườm rà khái niệm/ mang khổ giá trên vai/ thơ đi hoài chẳng đến/ trong hành trình nước mắt chảy xuôi/ vật vã hoài thai/ con chữ rã rời/ thơ thấm đẫm cuộc sinh thành đau đớn…

Tản mạn về thơ
Như những cô nàng manequin
nhìn thiên hạ dưới làn mi cong vút
những câu thơ đèm đẹp
những câu thơ có váy áo
đặt để ở đâu cũng giống nhau
Như những hạt sặc sỡ trong chiếc đồng hồ cát
trôi chảy đều đều
trôi chảy hết
những câu thơ mỹ miều
tuồn tuột
rỗng
trơn
Những câu thơ ve vuốt nỗi buồn
đem cái gọi là nỗi đau ra làm dáng
đánh đố nhau bằng tù mù rối rắm
khoe mẽ thiên tài
huỳnh huỵch tuyên ngôn
những câu thơ gieo vãi linh hồn
chờ cỏ mọc những mầm ngộ nhận
Vinh quang thơ
thần thánh thơ
tuyệt vời thơ
tội nghiệp thơ
đáng đời thơ
nếu câu thơ quên những người sấp mặt
giọt mồ hôi bịn rịn lo âu
quên những đời đau khổ cần lao
nước mắt đã khô thành viên cay đắng
những câu thơ có rất nhiều ngày nắng
rất nhiều cơn mưa
rất nhiều bão tố
mà quá hiếm hoi khoảng lặng giữa ngôn từ…
Nhưng đã có nhiều ngày
tôi thấy bóng nhà thơ
trên cánh đồng cô độc
những đêm
họ rút máu mình
thơ phụng hiến
thơ cứu rỗi
thơ nói bằng sự im ắng
mà vang vọng không bờ bến…
Thơ bước ra từ cuộc đời
trên đôi chân trần
chẳng rườm rà khái niệm
mang khổ giá trên vai
thơ đi hoài chẳng đến
trong hành trình nước mắt chảy xuôi
vật vã hoài thai
con chữ rã rời
thơ thấm đẫm cuộc sinh thành đau đớn
Còn mắc nợ cuộc đời
còn trời cao đất ấm
thơ tan vào lòng đất
bay lên…
Biệt khúc
Thì nghe buồn gọi mà đi
quảy theo một nải từ bi độ đường
gót mòn mới ngộ tha hương
ô hay chiếc bóng thiên lương
đã gầy
Thì nghe đời gọi chân mây
đò kia mỏng mảnh mà đầy nhân gian
qua sông
tránh tiếng lỡ làng
còn hơn ở lại
đa mang hẹn thề
Thì nghe tình gọi mà về
thâm u mấy nẻo sơn khê cũng tìm
mai rồi xuống đất lặng im
tóc tơ thả giữa đồi sim
tiễn người.

Giấc mơ cỏ dại
Về thôi đôi chân trần ngày triền đồi sạt lở
những cánh hoa đã héo tàn
đàn chim không níu kịp tiếng kêu hốt nhiên rơi rụng
chiếc dương cầm trong cơn sốt ngủ lơ mơ
Về thôi đôi mắt trong veo chỉ nhìn không nói
đã một hoàng hôn rợn rợp bóng mây
tương lai xõa tóc
mặc chiếc áo không màu
đôi môi khô hát lời ca vụn vỡ
Gió đã mang cằn cỗi rắc lên ngọn cỏ
về thôi
ngôi nhà giấu nỗi đêm
đêm giấu nỗi người
không còn ai ký thác giấc mơ
bức tranh trên tường
những gam màu lo âu đã nhạt
Hôm nào có người đứng trước gương
đôi tay dìu phím dương cầm rời giấc ngủ đông
đôi môi hát về một nụ tầm xuân lúc đêm không còn rệu rã
trong bức tranh thấp thoáng con đường chạy về cuối chân trời
Về thôi
ngôi nhà cần hơi ấm
trái tim cần nhen nhúm
lúc vừa đau…
Hết kiếp thiên di rồi cũng quay về
1.
Thèm được làm giọt cà phê
nhẩn nha đặc quánh
thong thả
rơi
đầy một buổi chiều
Những con đường bị mổ bụng
ông giáo sư khả kính cũng phải chạy xe leo lề
lũ lô cốt ngoác miệng cười dòng người nhặng xị
giành giật ganh đua bất lực nhìn nhau
mong một tuần không kẹt xe là điều xa xỉ
Thưa mẹ
con đã là người thành phố
quen rồi khói xe tải hắt ào vào mặt
buồng phổi bám đầy bụi mù xe buýt
con như chiếc chong chóng lá dứa dại ngày ở quê
xoay tít và đến chiều héo rũ…
2.
Ngỡ chẳng có gì quan trọng trong cuộc đời
mà bao người như con không kịp thở
ly rượu cũng uống nhanh
ực vào
nhăn nhó
giấc ngủ về
như kéo gỗ trên nương
Mở mắt ra là hùng hục lo toan
ngày nối ngày như con chim xây tổ
một hôm giông gió
cọng cỏ bay vèo còm cõi tiền công
thèm một lần được bàng quan
không lướng vướng một dòng tin đen điu trên báo
Ước có một ngày
sống chậm
thời gian đủng đỉnh đi qua
sáng thả bộ thong dong trên bãi biển
trưa ngủ nướng vắt qua chiều
3.
Thèm một đêm rất sâu
trăng xuống thấp
và sương giăng ướt đẫm
nghe những cuộc đời kể chuyện thầm thì
có đủ tham sân si
có đủ thất tình lục dục
khi những chiếc mặt nạ không còn
kẻ tiểu nhân nín bặt
xám mặt nhìn bia mộ ghi tên…
Trong mỗi ngày thường của anh và em
đầy ắp nỗi buồn không tên không tuổi
mênh mang niềm vui không bến không bờ
yêu thương tràn một dải sông thơ
bao dung tựa biển hồ thăm thẳm
4.
Này em
ly cà phê còn ấm
môi hồng đào nhấm nháp vừa thơm
hết ngày là đêm
đời như chớp mắt
chúng ta cũng như giọt cà phê
đâu thắng nổi sức hút của trái đất
giọt cà phê nhẩn nha còn ta tất bật
thèm một lần
thật chậm chiều rơi
Cho anh xin
một nụ em cười
đem về cắm
trong chiếc bình nhung nhớ
Ngày mai
ngập nước kẹt xe
vẫn cười mà sống
này em
gừng cay muối mặn
hết kiếp thiên di rồi cũng quay về…
Tôi về chờ em đầu hạ
Bỗng dưng lòng như cỏ rối
trong ngày nắng gió bời bời
bóng đã nhạt nhòa diệu vợi
mà hồn người ở trong tôi
Đâu rồi bàn tay nhỏ nhắn
đưa tôi trở lại cỏ mềm
tôi nhớ đêm qua thức trắng
cùng người mơ giấc thần tiên
Cỏ buồn bên ngoài héo úa
nhưng cỏ lặng thầm lên xanh
dẫu đời là cây bút xóa
dẫu người có bản năng quên
Tôi về chờ em đầu hạ
lơ ngơ mưa ngủ bên thềm
trái tim khẽ lần tràng hạt
mong đời một chút bình yên.
BÙI PHAN THẢO