Vanvn- Em biết làm gì khi mùa đã giăng mây/ những góc phố dài thêm/ con chim trú mưa trước hiên nhà nhìn em/ lẽ nào em lại khóc/ bài thơ dở dang hai chữ một mình…

MỘT ĐÓA HOA VÀNG
Tháng chín gọi mùa thu đến
trời đổ mưa
và trước nhà em cây khế chín
đàn chim náo nức tìm về
Em đã cô đơn những ngày không bạn bè
không phố xá và anh không đến nữa
mùa đã mới mà nỗi buồn vẫn cũ
lòng tan hoang như ô cửa gió lùa
những cột đèn nhòe đi trong mưa
em nghĩ đến một tình yêu đã sáng
đã đơn độc băng qua nhiều năm tháng
đã chờ đợi hồn nhiên như một đóa hoa vàng
Em đã mặc lòng trong mưa gió
đêm tràn vào phòng em
đêm dày như nỗi nhớ
em mường tượng những nẻo đường đã cũ
bàn chân người bước thấp bước cao
Chúng mình chưa từng nói với nhau về một bức tường rào
mà năm tháng cứ dần xây thành lũy
đã từng nghĩ chia ly chỉ là cơn mộng mị
sao hôm nay quá thật nỗi buồn này
Em biết làm gì khi mùa đã giăng mây
những góc phố dài thêm
con chim trú mưa trước hiên nhà nhìn em
lẽ nào em lại khóc
bài thơ dở dang hai chữ một mình…
HÁT TỪ SA MẠC
Những con lạc đà kéo lê sự nhẫn nại của mình qua cát nóng
sa mạc cỗi cằn
người bộ hành mơ về dòng suối trắng
úp mặt mình cho thỏa nỗi khát khao
Có bao giờ anh hỏi những vì sao
đã từng mơ những giấc mơ ngọt ngào trong nghìn con mắt đói
ngàn năm đi qua những vì sao vẫn còn nông nổi
thức tàn đêm tưởng cưới được mặt trời
Xiêm y nào đánh rơi trong cuộc giao hoan giữa thiên hà và cổ tích
đã về trời còn trái đất nằm trơ trong hoang tàn của cỏ
em lạc giọng để cầu xin ngọn gió
mang em đi khỏi sa mạc cỗi cằn
Em đã mơ về những con lạc đà đói ăn kéo lê sự nhọc nhằn của mình, tưởng ra ngoài sa mạc lại đi vào sa mạc
và những người bộ hành kéo lê niềm hy vọng về một dòng nước ngọt, tưởng về dòng nước ngọt lại đi vào sa mạc
không cùng…
Những vì sao vẫn nhảy vũ điệu thủy chung đợi mặt trời đến cưới
nỗi đợi chờ nghìn năm
có những vì sao đã ra đi trong cuộc kiếm tìm
và gặp những lạc đà đói ăn bởi sự bạc tình của cát
Mặt trời hồn nhiên đi qua
mặt trời ơ hờ tắt
còn em đi về phía ngày đã mất
hát rằng, sa mạc…

TỰ CẢM
Khi nghĩ suy của chúng ta chìm vào nhau
em vẫn không thể hình dung về anh rõ rệt
đôi tay khờ dại của em chạm vào ký ức
mùa tình yêu trổ đóa hoa vàng
Có điều gì không rõ, miên man
mang em tới cánh rừng trí nhớ
anh tự ngàn xưa
anh bây giờ
em cũng không biết nữa
ai buộc chúng mình bằng sợi chỉ
mong manh
Trả cho em nỗi buồn đã thuộc về anh
trả cho em ngày huy hoàng đã mất
lá đã vàng
chiều như lửa đã tàn
ôi sự thật
xin muôn trùng ta phục sinh nhau
Anh ở nơi nào có nghĩa gì đâu
ý nghĩ về anh mạnh bằng ngàn năm ánh sáng
em yêu anh không cần nhớ ra mình nữa
ngay cả tiếng cười cũng vỡ vào anh.
BUỔI SÁNG
Buổi sáng là một chiếc bào thai mới nhú
ta đã trồng cấy suốt đêm cho một tiếng chào
cây và cỏ mường tượng xanh đường phố
và dưới bánh xe lăn là những cánh đồng
Buổi sáng sinh ra một niềm vui một nỗi buồn
nỗi buồn như chiếc bào thai
đã ấp ủ trong suốt giấc mơ đêm
và biến thành mây trườn qua thành phố
Buổi sáng là chiếc móc câu kéo chúng ta ra khỏi nhà
đi về phía khói xăng và bụi
để tận hưởng niềm vui hay day dứt một nỗi buồn nào đó
ứ đọng ngay ở lúc tắc đường
Mặt trời vờ vĩnh chúng ta về độ nóng
chúng ta nói nhiều về mồ hôi
không nói nhiều về bất hạnh
chúng ta tưởng mình đi dài trên mặt đất
thực ra chúng ta đi vòng tròn
Và buổi sáng
chính là bắt đầu từ buổi tối
giấc mơ đêm qua
thực ra ta đã mơ
từ rất lâu rồi
TRONG TÌNH RIÊNG TÔI
Mới sáng còn nắng
chiều đã sương mù
mới sáng còn thu
chiều đà giá lạnh
Ngày vừa hiu quạnh
ngày vừa dịu êm
ngày vừa cuồng điên
ngày vừa rã mỏi
Tôi ơi đừng ngại
giá lạnh cuộc đời
trái tim còn vui
tình còn ấm nóng
Rồi khi đêm xuống
rồi khi nắng lên
rồi khi phai tàn
rồi khi lộc biếc
Lòng không hối tiếc
một sớm mai nào
mặt người trong veo
soi trong sương sớm
Dù cho chiều xuống
dù mưa chân đồi
tôi về trú ngụ
trong tình riêng tôi…
BÌNH NGUYÊN TRANG